“A Thanh có nói nàng khi nào trở về không?” A Chấp cảm thấy cực kỳ bất an. A Thanh xuất thân phú quý, nàng sớm đã biết, nàng sợ nhất là A Thanh bị người thân trong nhà tìm tới, gọi về gả chồng.
“Tô đại phu chỉ bảo ngươi ở nhà chờ nàng, ta cũng hy vọng Tô đại phu có thể trở lại sớm một chút, nhưng chỉ sợ nàng không về đây nữa.” Thôn phụ thật sự thương cảm, Tô đại phu không giống cô nương xuất thân từ gia đình bình thường, y thuật cao minh không nói, còn miễn phí chữa bệnh cho thôn dân, nếu nàng rời đi, sợ là khó mà tìm được đại phu nào tốt bụng như vậy.
A Chấp vừa nghe không biết khi nào A Thanh trở về, trong lòng trầm xuống, cũng vô cùng khó chịu.
“A Thanh đi đâu?” A Chấp khẩn trương hỏi.
“Chuyện này ta cũng không biết, Tô đại phu không nói, những người tới tìm nàng cũng vậy, có lẽ là lên trấn trên hoặc là phủ thành, bọn họ tựa hồ có địa vị rất cao.” Dáng vẻ của Tô đại phu không giống cô nương ở thường gia, quả nhiên là như thế, xuất thân nhất định không phú thì quý.
“Yên tâm, Tô đại phu rất nhanh sẽ trở về thôi.” Thôn phụ hôm nay cùng A Chấp đi hái dược, thấy nàng lo tới độ thất hồn lạc phách, liền hảo tâm an ủi.
“Ừm.” A Chấp đáp, nàng tin tưởng A Thanh bảo mình ở nhà chờ thì nhất định nàng sẽ trở lại. Bất quá A Thanh rời đi, vẫn khiến cho A Chấp tựa như người mất hồn.
Bên kia, Tô Hoàn Thanh được nâng tới phủ nha trong thành.
“Sư phó*.” Ngọc Chiêu nhìn thấy nàng, lập tức tiến lên.
*师傅 là sư phó/phụ: Thầy dạy học hoặc truyền nghề. Vì tớ thấy từ “sư phụ” nghe giống gọi nam nhân nên vẫn giữ nguyên như bản QT.“Ngọc Chiêu, sao ngươi lại ở chỗ này?” Kiệu vừa hạ, Tô Hoàn Thanh liền thấy Ngọc Chiêu đang chờ mình, thập phần kinh ngạc.
“Mấy tháng trước, hoàng cung thông báo tìm danh y trong dân gian, ta được tiến cử, triệu vào cung. Thời điểm ta khám chữa cho Thái Hậu thì vô tình gặp Hoàng Thượng. Hoàng Thượng hỏi ta học y thuật ở đâu, ta liền nói ra tên của sư phó, đâu biết rằng thì ra sư phó và Hoàng Thượng vốn là thanh mai trúc mã, hơn nữa sư phó còn là trưởng nữ của Tô thừa tướng đương triều. Hoàng Thượng muốn tìm sư phó, ta liền nhờ người đưa sư phó trở về.”
“Trời xui đất khiến, nguyên do lại sâu xa đến như vậy.” Tô Hoàn Thanh cảm thán kinh ngạc, nàng không ngờ Ngọc Chiêu sẽ bị triệu vào cung.
“Sư phó, Hoàng Thượng đang chờ bên trong, vừa nghe sư phó đến nơi liền muốn đích thân tới đón. Bất quá sức khỏe Hoàng Thượng không được tốt, trên đường đi nhiễm chút phong hàn còn chưa hồi phục. Hán Vương sợ bệnh tình của bệ hạ nặng thêm, đành phải giữ chặt bệ hạ ở trong phòng chờ sư phó.” Ngọc Chiêu từng nghe Hoàng Thượng và Tô Hoàn Thanh là thanh mai trúc mã, hơn nữa Hoàng Thượng đối với sư phó nhất vãng tình thâm, bốn năm trước từng phái người tới Tô phủ hạ chỉ, muốn phong sư phó làm hậu, chỉ là không ngờ sư phó cự tuyệt Hoàng Thượng cầu thân, chỉ để lại một phong thư rồi rời nhà. Nếu là người khác, đã sớm bị khép tội khi quân tru di cửu tộc, nhưng Hoàng Thượng lại nghiêm cấm trong cung đàm luận việc này, cũng không giáng tội Tô gia. Tô gia vẫn nhận mãn môn ân sủng, vì vậy Hoàng Thượng cũng coi như là minh quân nhân hậu trạch tâm.
Tô Hoàn Thanh nghe xong, khẽ nhíu mày một cái, nàng không ngờ hắn lại đích thân ra khỏi hoàng cung để tìm mình. Thân thể của hắn từ nhỏ đã không tốt, làm sao chịu được lăn lộn như vậy.
“Tô cô nương, mau vào thôi, Hoàng Thượng chờ đến mức nóng ruột lắm rồi.” Trương công công đứng bên cạnh nhắc nhở.
“Được.” Tô Hoàn Thanh gật đầu.
Ở bên trong, Triệu Dịch sớm đã tâm như lửa đốt.
“A Dịch, khí sắc của ta có phải rất kém hay không?” Hoàng đế Triệu Tập thập phần thấp thỏm, lo lắng hỏi Hán Vương Triệu Dịch đứng bên cạnh, giờ phút này hắn tựa như thiếu niên lần đầu biết yêu, muốn hẹn gặp người trong lòng.
“Không sao, sắc mặt Hoàng Thượng đã khá hơn rất nhiều, hơn nữa, Hoàng Thượng mặt tựa Phan An, vô cùng tuấn mỹ.” Triệu Dịch trả lời.
“Ngươi đỡ ta mặc y phục đi, không nên vừa tái ngộ đã để A Hoàn thấy ta bị bệnh lần nữa.” Triệu Tập vẫn luôn buồn bực với thân thể kém cỏi của mình, hắn rất hy vọng có thể giống như A Dịch, vũ dũng cường tráng.
“Tô cô nương nhìn được, hẳn là sẽ biết đau lòng.” Triệu Dịch thầm nghĩ Tô Hoàn Thanh thật không biết điều, thập phần bất mãn. Không lo làm Hoàng hậu mà cứ nhất định phải rời nhà hành y khắp nơi, cũng mệt A Tập vẫn luôn dung túng nàng như thế. Nếu là mình, dùng tính mạng của toàn bộ Tô gia để áp chế thì không tin Tô Hoàn Thanh sẽ không chịu khuất phục.
Đúng lúc này, Tô Hoàn Thanh gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nam trung khí mười phần của Triệu Dịch truyền ra.
Tô Hoàn Thanh vào phòng liền chuẩn bị hành lễ, lại bị Triệu Tập nắm lấy bàn tay.
“Ta đã nói qua nhiều lần, thời điểm không có người ngoài thì không cần hành lễ, A Dịch không phải người ngoài.” Triệu Tập có chút bất mãn.
“Hoàng Thượng……” Tô Hoàn Thanh muốn nói lại thôi.
“Hoàng Thượng, Tô cô nương đã tới, thần đi ra ngoài trước.” Triệu Dịch vô cùng thức thời lui đi.
Triệu Tập gật đầu, hắn cũng sợ A Hoàn gặp đại hoàng huynh sẽ câu nệ, mà giờ phút này bản thân cũng có rất nhiều chuyện muốn nói cùng nàng.
Thời điểm Tô Hoàn Thanh hạ sinh, phụ thân của nàng là Tô Đạm liền mời quốc sư đến xem một quẻ.
Quốc sư đương triều nói, Tô Hoàn Thanh không kiếp tại mệnh, cả đời duyên thiển, chỉ thích hợp tu đạo, liền nhận làm đệ tử. Trong một năm đó đại khái có đến nửa năm đều ở đạo quan. Quốc sư đương triều là người toàn tài, y thuật cũng là cực kỳ xuất chúng, thậm chí so với ngự y trong cung đình còn cao tay hơn vài phần. Tô Hoàn Thanh có lòng từ bi, cũng rất hứng thú với y thuật, vì vậy liền kế thừa truyền dạy, có điểm trò giỏi hơn thầy.
Thời điểm lúc ấy Hoàng hậu được Hoàng Đế sủng ái vô cùng, bất quá thân thể không khỏe mạnh, chỉ sinh hạ duy nhất cửu hoàng tử Triệu Tập. Triệu Tập từ lúc còn trong bụng Hoàng Hậu vốn đã yếu ớt, khi sinh ra tới giờ bệnh tật triền miên nhưng bù lại thập phần thông tuệ. Vì vậy, quốc sư luôn ở lại hoàng cung giúp đỡ Cửu hoàng tử điều dưỡng. Triệu Tập bẩm sinh thể nhược, nếu sinh ở thường gia hẳn đã sớm chết bệnh, may mắn thay được sinh ra trong gia đình đế vương, nhờ vô số dược liệu trân quý bồi bổ, mới có thể thuận lợi trưởng thành.
Sau đó quốc sư đưa đồ đệ Tô Hoàn Thanh vào cung đình, để nàng chăm sóc cửu hoàng tử. Triệu Tập đa số thời gian đều là dưỡng bệnh, thường xuyên nhìn thấy quốc sư, càng thường xuyên tiếp xúc Tô Hoàn Thanh ôn nhu săn sóc, lâu ngày liền nảy sinh tình cảm.
Triệu Tập nhỏ hơn Tô Hoàn Thanh ba tuổi, nàng vẫn luôn coi hắn như đệ đệ mà đối đãi, thậm chí chỉ dừng ở mức lãnh đạm, cũng là hoàn toàn không biết tâm tư kia.