Ăn xong, cả hai người liền đi vào núi hái thảo dược. Tô Hoàn Thanh không những dạy A Chấp cách phân biệt các loại cây thuốc mà còn có kiên nhẫn nói cho nàng công dụng của từng loại. Lúc đó Tô Hoàn Thanh phát hiện trí nhớ của A Chấp thật sự tốt, mình chỉ nói một lần, nàng lại có thể nhớ kỹ.
A Chấp vô cùng nghiêm túc học hỏi, tuy rằng bản thân cũng không biết học có ích lợi gì, nhưng nàng thực thích nhìn biểu tình tán dương của A Thanh khi mình nhớ được công dụng của các cây thuốc, khiến nàng có cảm giác thỏa mãn lớn lao.
“Ngươi biết chữ hay không?” Tô Hoàn Thanh hỏi.
A Chấp lắc đầu, nàng không nhận biết được chữ cái bởi vì trước giờ chưa từng có ai dạy nàng. Kỳ thực bà có biết chữ, trước kia A Chấp cũng muốn học, nhưng bà lại nói rằng hiểu càng nhiều, nghĩ đến càng nhiều, ngược lại chỉ tăng phiền não thôi. Tuy A Chấp cũng không đồng tình với suy nghĩ này, bất quá nàng cũng không miễn cưỡng bà, bà tuổi đã cao, cũng không có nhiều sức khỏe để dạy mình học chữ.
“Thời gian rỗi, ta sẽ dạy chữ cho ngươi.” A Chấp là người có trí nhớ tốt hiếm thấy trong số những người mà Tô Hoàn Thanh từng gặp qua, thiên phú như vậy, nàng cảm giác tựa hồ không nên bị mai một.
“Ừm.” A Chấp liều mạng gật đầu, tuy nàng cảm thấy số mệnh mình kém như vậy, cho dù có biết chữ thì cũng sẽ không mang lại thay đổi. Bất quá thế nhân nói rằng tất cả toàn hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao quý siêu phàm, tỷ như trong thôn chỉ có duy nhất một lão tú tài, chính là người khiến bọn họ chịu tôn trọng nhất, xem ra biết chữ cũng là một bản lĩnh đáng nể. Vì vậy trong mắt A Chấp, A Thanh càng thêm bất phàm, đặc biệt là A Thanh còn nguyện ý dạy nàng học chữ.
“Ngươi viết tên mình được không?” Tô Hoàn Thanh hỏi.
A Chấp lắc đầu.
Tô Hoàn Thanh tùy tay nhặt một cành cây nhỏ, thấm nước rồi viết lên phiến đá bên cạnh hai chữ “A Chấp”.
A Chấp nhìn tên mình, lại nhìn khuôn mặt ôn nhu dịu dàng của Tô Hoàn Thanh, trong lòng có loại cảm giác không thể diễn tả. Tên của mình được A Thanh viết ra, tựa hồ hàm chứa một ý nghĩa khác.
“Chữ sắp khô, làm sao bây giờ?” A Chấp có chút sốt ruột, hai chữ kia rất nhanh sẽ khô đi, nàng không biết nên làm gì mới phải, thoạt nhìn có chút ngốc.
“Lại viết thêm một lần, miễn là ngươi học xong, viết bao nhiêu lần đều được.” Tô Hoàn Thanh cười nói: “Khi ta viết, ngươi hãy nhìn nét bút của ta, sau đó thử viết theo.” Tô Hoàn Thanh cầm nhánh cây nhỏ một lần nữa viết lên.
A Chấp nhìn chăm chú, còn nghiêm túc hơn so với thời điểm nàng nhớ thảo dược, sau vài lần A Thanh chậm rãi chỉ dạy, đại khái nàng đã hiểu.
“Viết được không?” Tô Hoàn Thanh hỏi, học sinh nghiêm túc và chuyên chú như A Chấp, sẽ làm lão sư đặc biệt nguyện ý truyền dạy.
A Chấp gật đầu, nàng đã nhớ kỹ thứ tự từng nét bút.
“Ngươi thử một chút đi.” Tô Hoàn Thanh đem nhánh cây đưa cho người kia, để nàng thử viết tên của mình.
A Chấp cầm cành cây, có chút không tự tin lắm, nét bút xem như đã đúng nhưng nàng tự cảm thấy không vừa lòng, xiêu xiêu vẹo vẹo, thập phần khó coi.
“Thật sự là xấu, không đẹp được như A Thanh viết……” A Chấp hơi ngượng ngùng.
“Ngươi mới viết lần đầu tiên, như vậy rất khá rồi, về sau luyện tập nhiều hơn là được. Nên nắm chặt bút, hạ bút cũng phải mạnh mẽ……” Tô Hoàn Thanh dùng tay phủ lên bàn tay của đối phương, dạy A Chấp kỹ năng và tư thế viết.
Được Tô Hoàn Thanh nghiêm túc dạy chữ nhưng bởi vì sự gần gũi kia, A Chấp đột nhiên trở nên có chút không bình tĩnh nổi. Tất cả mọi người đều coi nàng là ôn thần mà tránh né, chưa bao giờ có người gần mình đến như vậy. Gần tới mức nàng có thể ngửi được hương thảo dược nhàn nhạt trên người A Thanh, còn cả khuôn mặt phóng lớn của A Thanh, rõ ràng không phải đặc biệt xinh đẹp nhưng giờ khắc này, A Chấp lại cảm thấy A Thanh rất đẹp, đôi mắt cũng đẹp khiến nàng khó dời đi tầm nhìn. Nghĩ đến A Thanh nghiêm túc dạy mình viết chữ nhưng bản thân lại không chuyên tâm, A Chấp liền tự trách mình, cực lực muốn thu hồi những tâm tư phân tán kia, nhưng lát sau, nàng lại nhịn không được lén lút nhìn trộm A Thanh, tựa hồ không có cách nào chuyên chú học chữ giống như vừa rồi. Bất quá cũng may A Chấp là một người nhất tâm nhị dụng*, tuy phân tán suy nghĩ nhưng vẫn có thể đặt một chút tâm tư vào việc học chữ.
*
có thể làm hai việc cùng lúc“Ngươi hiểu rồi chứ?” Sau khi nói qua những điểm chính và cầm tay đối phương viết vài lần, Tô Hoàn Thanh liền buông ra bàn tay của A Chấp, thân thể cũng tách ra xa.
Nội tâm A Chấp hơi buồn bã mất mát, thầm nghĩ nếu A Thanh có thể luôn nắm tay mình không bỏ thì tốt rồi. Để tránh khiến A Thanh phát hiện ra điểm dị thường, nàng rất nhanh liền thu lại tâm tư không nên có kia, ép bản thân một lần nữa viết lại. Chữ này đã khá hơn rất nhiều, nhưng A Chấp vẫn cảm thấy không đẹp, chỉ sợ bị A Thanh phát hiện vừa rồi nàng không chuyên tâm, không có tiến bộ gì cả.
Tô Hoàn Thanh nhìn chữ mà A Chấp viết, tuy rằng vẫn còn non tay nhưng rõ ràng đã khá hơn.
“Không tồi, luyện thêm mấy lần nữa là được.” Tô Hoàn Thanh khẳng định.
A Chấp nghe xong, không khỏi mỉm cười vui vẻ, sau khi viết thêm vài lần, nàng phát hiện kỳ thật cũng không phải việc quá khó.
“Chữ ‘A Thanh’ viết như thế nào?” Học được tên mình xong, A Chấp không chờ nổi liền muốn biết cách viết tên của đối phương.
“Tô, Hoàn, Thanh.” Tô Hoàn Thanh viết xong, chỉ vào tên của mình, đọc một lần.
A Chấp nhìn ba chữ ở trên phiến đá, cảm thấy A Thanh tên cũng như người, thân thiết đến như vậy.