A Chấp đem tất cả thỏ, gà, chuột núi bỏ vào giỏ tre, sau đó lại hái được một ít quả dại, vô cùng cao hứng xuống núi về nhà.
Tô Hoàn Thanh thấy đã gần giữa trưa mà A Chấp còn không trở lại, nàng rất nhàn rỗi cho nên muốn giúp đỡ A Chấp một chút. Rốt cuộc hai ngày qua nàng ở lại đây, A Chấp tiếp đãi thật sự nồng hậu cho nên nàng muốn thay người kia nấu cơm trưa.
Tô Hoàn Thanh mở vại đựng ngô và đậu mễ, phát hiện trong đó không còn nhiều lắm, có thể thấy được A Chấp sống thật sự kham khổ. Tô Hoàn Thanh cũng không dám lấy nhiều, chỉ nắm một nắm nhỏ, sau đó đem nồi rửa sạch. Phải cho nước bao nhiêu Tô Hoàn Thanh cũng không kinh nghiệm, nhưng nàng coi như thông minh, mình ăn một chén, A Chấp ăn hai chén, thêm cả phần bốc hơi lên khi nấu, Tô Hoàn Thanh liền trút bốn bát nước. Bất quá không nghĩ tới vấn đề lớn nhất lại nằm ở chuyện nổi lửa, giống A Chấp hôm qua cứ nhóm lửa lên được lại bị dập tắt đi. Hôm qua là bởi vì củi ngấm nước mưa, còn hiện tại hoàn toàn là vì Tô Hoàn Thanh không có kinh nghiệm nấu cơm nhóm lửa. Nàng ngồi ở bệ bếp kia đảo lộng hơn nửa ngày, cũng chưa lên lửa.
Thời điểm A Chấp về đến nhà, lập tức tìm Tô Hoàn Thanh, nhìn thấy đối phương mới cảm thấy yên tâm. Lại phát hiện A Thanh ngồi ở bệ bếp đảo lộng, nàng thật tò mò.
“A Thanh, ngươi đang làm gì vậy?” A Chấp đặt giỏ tre trên lưng xuống liền hỏi.
Tô Hoàn Thanh ngẩng đầu nhìn người kia, cảm thấy thập phần ngượng ngùng, vốn dĩ là muốn thay nàng nấu bữa trưa, hiện giờ A Chấp đã về đến nhà mà mình còn chưa nhóm được lửa.
Kỳ thực cũng không thể trách Tô Hoàn Thanh không thuần thục việc nhà, nàng sinh trưởng trong gia đình quan lại, từ nhỏ chỉ đọc sách làm thơ, lớn hơn một chút liền có hứng thú với y thuật cho nên bái sư học y, bỏ mặc mấy việc vụn vặt, cũng may phụ mẫu không quản. Đến khi nàng mười tám tuổi, y thuật đã có thành tựu. Vì vậy đừng nói là nhóm lửa nấu cơm, ngay cả mấy chuyện thêu thùa may vá của nữ tử, nàng cũng chưa từng chạm vào.
Đi đến mỗi nơi, Tô Hoàn Thanh sẽ ở lại một thời gian, lâu là bảy tám tháng, ngắn thì hai ba tháng. Mấy năm này sinh hoạt đều có người chiếu cố chăm sóc, cho nên ngoại trừ lên núi hái dược liệu và xem bệnh cho bệnh nhân, Tô Hoàn Thanh không cần nhọc lòng chuyện bếp núc khói dầu.
Trong một lần xuất hành, nàng vô tình cứu nữ nhi độc nhất của một gia đình làm nghề y. Nữ tử kia muốn bái nàng làm thầy, vẫn luôn đi theo nàng chuẩn bị thuốc thang dược liệu, cũng chăm sóc sinh hoạt của nàng. Thẳng đến tháng trước, nữ hài đó mới về nhà tuyển chọn trượng phu ở rể, kế thừa gia nghiệp.
A Chấp nhìn khuôn mặt thanh tú của Tô Hoàn Thanh lúc này dính chút than củi, thoạt nhìn vô cùng chật vật, trong lòng liền hiểu ra.
“Ngươi nổi lửa nấu cháo?” A Chấp rất thân mật tự nhiên dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi vết nhọ trên mặt đối phương. Nàng thầm nghĩ, A Thanh quả nhiên là tiểu thư sinh ra trong nhà phú quý, khẳng định chưa hề nấu cơm, cũng chưa hề bước vào phòng bếp bao giờ.
“Mãi mà không lên được lửa, ta vốn là muốn nấu cháo, ngươi trở về liền có thể ăn, vừa lúc ta nhàn rỗi không có việc gì……” Tô Hoàn Thanh ngượng ngùng, nhanh chóng đứng dậy nhường lại bệ bếp cho A Chấp.
A Chấp còn cho rằng người kia đói bụng, sáng nay A Thanh chỉ ăn một chén cháo, ít hơn mình mà mình không bao lâu đã đói, A Thanh khẳng định cũng đói bụng, hẳn là nên trở về sớm một chút. Chứ nàng không nghĩ A Thanh là muốn thay mình nấu cơm, rõ ràng A Thanh không quen làm mấy việc này, nghĩ như vậy, A Chấp cảm thấy thập phần cao hứng. Tuy rằng chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể nhưng có người làm bạn, có người quan tâm mình cảm giác cũng thật vui vẻ.
“Không sao, có khi ta ăn liền hai bữa, đôi khi lại không ăn, cũng không quan trọng.” A Chấp vừa nói vừa ngồi xổm gần bệ bếp, ba phút sau đã nhóm được lửa.
“Ta thấy gạo thóc trong vại không nhiều, ta còn chút bạc vụn, chờ khi cầu sửa xong, ngươi có thể đi mua thêm ít lương thực.” Tô Hoàn Thanh lấy từ trong túi ra hai ba lượng bạc đưa cho A Chấp, đây là tất cả số bạc còn lại của nàng. Thật ra thời điểm nàng rời nhà, phụ mẫu sợ nàng ở ngoài phải chịu khổ cho nên đưa không ít tiền. Nhưng hai ba năm này nàng cứu tế người nghèo khổ, còn cả tặng thuốc miễn phí vì vậy cũng không dư dả lắm. Lại không có ai thay nàng lo liệu sinh kế, tiền tài càng nhanh chóng tan đi. Tuy vậy từ trước đến nay nàng không thèm để ý tiền tài, hơn nữa cũng không giữ được lâu, làm việc thiện là tốt nhất. Bất quá nàng muốn có tiền kỳ thực không phải việc gì khó cả, dựa vào ấn tỉ mà người nọ đưa thì đến các đại tiền trang trong thiên hạ đều có thể lấy ngân lượng, chỉ là nàng chưa bao giờ lấy, miễn nợ ân tình của người ta.
A Chấp lắc đầu, không tiếp nhận số bạc, nàng đối tốt với A Thanh không phải vì tiền.
“Ngươi cầm đi, ta còn ở lại một thời gian dài, ăn, mặc, ở, đi lại liền phiền toái ngươi. Số tiền này hẳn là còn chưa đủ, bất quá ta cũng chỉ dư lại như vậy, nếu ngươi không nhận, ta sẽ không dám ở đây nữa.” Tô Hoàn Thanh thập phần nghiêm túc.
A Chấp nghe vậy liền nhận bạc, nàng chỉ sợ người kia đột nhiên đổi ý ly khai. Nếu gom tất cả của cải trong nhà lại bất quá là một hai trăm văn tiền, cho nên đối với nàng mà nói, đây quả thực là số tiền không nhỏ, đủ chi tiêu trong thời gian dài. Tuy không biết A Thanh có thể ở nhà mình bao lâu, nhưng A Chấp vẫn hy vọng càng lâu càng tốt.
“Ủy khuất ngươi mỗi ngày đều phải cùng ta sống đạm bạc như vậy.” A Chấp nghĩ, một đại tiểu thư xuất thân phú quý như A Thanh lại muốn nếm trải cảnh thanh bần, liền cảm thấy ủy khuất A Thanh, bất quá mình sẽ cực lực đối tốt với nàng.
“Không ủy khuất, nếu ham phú quý yên vui, ta sẽ không rời nhà.” Tô Hoàn Thanh mỉm cười, lắc đầu nói.
A Chấp ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, A Thanh không phải người tầm thường, cho nên liền an tâm hơn.
“Ta đi rửa quả dại, sau đó thịt gà rừng để bữa tối hầm canh cho ngươi bồi bổ thân thể.” A Chấp rất cao hứng, tuy không có thứ gì tốt nhưng nàng sẽ dốc lòng chiêu đãi vị khách nguyện ý ở lại bồi tiếp mình.