Chương 98: Đọc Giả Nữ Thiên (5) - Van xin huynh! Đừng bỏ rơi ta có được không?



Trong đêm trăng sáng, đứng trên tường thành, nhìn hình bóng của Thuần Khiết công chúa dần dần rời xa,.

Bàn tay Quang Minh Thánh Đế đưa ra chới với:

- Tại sao? Tại sao nàng không yêu ta nhưng ta lại có cảm giác mất đi người con gái yêu thương mình thật lòng, mất đi người con gái quan trọng nhất của cuộc đời mình...! Tại sao... Ta lại có cảm giác đau đớn đến như vậy?

...

Một giọng nói nữ tử ngô nghê vang lên:

- Chúng ta đang đi đâu đây? Chúng ta... Có thể đừng rời đi được không?

- Ồ! Ngươi là ai, ngươi là tiếng nói của thân xác ta ư?

- Ta... Ta... Là ai? Ta ...

- Đúng rồi! Ngươi chính là thân xác của ta! Còn ta là linh hồn! Thân xác phải nghe lời linh hồn có hiểu không?

- Ta... Ta... Là thân xác...! Ta... Phải nghe lời...!

- Chúng ta phải rời đi! Bởi vì ta không yêu chàng! Người ta yêu là Lãng Tử tướng quân! Ta và Quang Minh Thánh Đế không thuộc về nhau...!

- Linh hồn! Có thể... Đừng rời đi được không? Ta... Thấy chàng buồn như vậy... Ta thực sự rất đau lòng...!

- Ngươi... Đau lòng sao? Một thân xác làm sao có thể đau lòng được chứ?

...

Trong màn đêm trăng sáng ấy, hình bóng của Thuần Khiết công chúa dần rời xa, bàn tay của Quang Minh Thánh Đế nhìn theo chới với...

Trong không gian vô định, giống như có thể nhìn thấy một hình bóng nữ tử ở phía trên Thuần Khiết công chúa, Thuần Khiết công chúa đang rời đi còn nàng thì quay mặt về phía Quang Minh Thánh Đế đưa tay ra với lại, nhìn thấy chàng đau lòng mà rơi lệ bi thương...

...

Trong cơn mưa rơi rả rích, một nữ tử xinh đẹp đứng lặng trong mưa gió, ánh mắt vô hồn:

- Linh Hồn... Vì sao ngươi lại rời bỏ ta đi! Không phải là ta đã rất ngoan sao? Ta... Luôn nghe lời mà... Vì sao lại bỏ ta đi...

- Bởi vì người ta yêu thương không còn nữa... Ta đã không thể tiếp tục cuộc sống này! Chỉ là ta đã hứa với chàng không thể chết! Thân xác! Ngươi hãy giúp ta! Hãy tiếp tục sống nhé! Ta xin lỗi! Ta không thể tiếp tục được! Ta muốn cùng rời đi với chàng! Ta không muốn tồn tại trên cuộc đời này mà không có chàng!

- Yêu sao? Yêu là gì vậy? Vì sao người lại vì nó mà bỏ rơi ta... Ta... Không muốn bị bỏ rơi... Xin đừng bỏ rơi ta... Đừng bỏ rơi ta có được hay không?

Ta sợ... Ta sợ ... Ta rất ngoan mà... Đừng bỏ rơi ta... Xin đừng...

Nàng run rẩy, sợ hãi, trong cơn mưa gió cơ thể của nàng ngày càng lạnh dần, hơi thở cũng ngày càng yếu ớt.

Nàng nghe thấy một tiếng hét đau đớn bi thương của một nam tử hướng về phía nàng, nàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt của nàng chớp chớp:

- Thật tuấn tú! Người là ai... Người quen biết ta sao? Quen biết linh hồn của ta sao?

Nam tử ấy nhào tới, ôm chặt lấy nàng trong cơn mưa gió, hơi ấm năng lượng truyền sang cơ thể của nàng:

- Cảm giác này thật là thích, thật thoải mái, thật ấm áp...

Bất giác, nàng ôm chặt lấy nam tử:

- Ta... Ta... Muốn ở bên cạnh huynh! Muốn ở bên huynh nhiều lắm! Không muốn rời xa huynh! Van xin huynh! Đừng bỏ rơi ta có được không?

Quang Minh Thánh Đế ôm chặt nàng vào lòng, mưa gió bao phủ lên trên tấm lưng của hắn che chở cho nàng ấm áp:

- Đừng lo! Ta sẽ không bỏ rơi nàng...

mãi mãi...!

...