Lá thư xuyên qua không gian và thời gian được gửi tới trả lại cho bạn.
( Cổ Phong Tử đã sử dụng quyền tác giả không công nhận lá thư này nằm trong tác phẩm, thiên đạo do đó không thể biết nội dung bên trong bức thư có gì.).
Thù gia biến mất là việc phải diễn ra, đây chính là số mệnh đã được viết sẵn chúng ta bắt buộc phải làm.
Ta cho các ngươi một đêm, ngoại trừ người vô tội, phụ nữ và trẻ nhỏ, những kẻ đáng chết phải được xử lý.
Còn lại... m thầm kín đáo đưa đi các nơi khác nhau, khiến cho bọn họ thay tên đổi họ, quên đi thân phận của bản thân mình.
Việc này nếu lộ ra, hậu quả quá mức nghiêm trọng, tuyệt đối không được xảy ra sơ sót.
Nhớ rằng, các ngươi ngoài mặt phải tỏ ra đã tàn sát toàn bộ Thù Gia cực kỳ hung ác, tàn nhẫn.
Không đúng!
Các ngươi phải thật hung ác và tàn nhẫn.
Phải nhớ! Giống như bản thân đang dối trời, gạt đất.
Giống như các ngươi đang phải che giấu sự thật với thiên đạo trên trời.
Tuyệt đối không được để lộ.
Dù chết cũng không được để lộ bất kỳ manh mối nào ra bên ngoài.
...
Nhớ rằng...
Lá thư này không hề tồn tại.
Bản thân các ngươi cũng đã nhận mệnh lệnh tàn sát toàn bộ Thù Gia.
Thù Gia cũng đã toàn bộ bị tàn sát không còn một ai...
Bề ngoài là như vậy, sự thật cũng là như vậy!
Quân lệnh đã ban! Kẻ làm sai phải chết!
...
Trên lá thư còn in hằn dòng chữ bằng máu:
- Đại Tướng Quân! Đa Tạ ân cứu mạng của ngài...
Ta... Sợ rằng không thể trả lại được mạng cho ngài nữa rồi!
Vĩnh biệt!
...
Người ta nói rằng Đại Lực tướng quân hôm đó, sau khi thảm sát Thù Gia, bản thân đã vì hai tay nhuốm đầy máu của người vô tội mà tự sát.
Thiên hạ từ ngày đó sợ hãi sự quyết đoán cùng tàn nhẫn của Thánh Thành mà sau sự việc này quân đội các nơi ầm ầm giải thể.
Những người lính trở về nhà.
Chồng về với vợ.
Mẹ ôm con trai vào lòng rơi nước mắt.
Những đứa trẻ chạy tới giữ chặt lấy cha của mình.
...
Ở một nơi nào đó...
Một ai đó sau bao ngày tháng thù hận đứng trước bia mộ của những người bản thân từ trước đến nay mình luôn thù hận mà dập đầu xuống quỳ lạy tạ tội bọn họ mặc kệ da đầu của mình bị sỏi đá khiến cho chảy máu mà rơi lệ không ngừng, nước mắt hòa cùng với máu chảy xuống bên dưới, trên miệng không ngừng nói lời xin lỗi...
...
Một vị tướng quân đeo mặt nạ đặt tay lên vai của một mãnh tướng to lớn, nhẹ nhàng lắc đầu cười nói:
- Không! Mạng ngươi nợ ta... Ngươi... Đã trả lại rồi!
...