Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Cổ Thần Văn

Chương 90: Đọc Giả Nam Thiên (20) - Người kỵ sĩ già tự vẫn dưới ánh chiều tà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một ai đó nắm lấy tay ta kéo mạnh đi.

Ta được đặt trên lưng một con ngựa.

Nép vào lòng của hắn, chạy băng băng suốt một đêm dài...

Khăn bịt mắt của ta được mở ra...

Ở phía trước ta nhìn thấy một người binh lính đeo mặt nạ, mái tóc hoa râm, một giọng nói già nua vang lên:

- Không cần sợ hãi nữa! Ta đã may mắn có thể cứu ngươi tới nơi này! Ở đây có một cặp vợ chồng già, bọn họ từ nay sẽ là gia đình mới của ngươi!

Ta nhìn về phía bên cạnh, một ông lão và bà lão nhìn ta bằng ánh mắt trìu mến rồi gật đầu. Giọng của vị lão binh đeo mặt nạ lại vang lên:

- Hiện tại, ngươi là người cuối cùng của Thù Gia còn sống sót! Những người khác đều đã không còn nữa! Ngươi biết bản thân mình phải làm gì rồi chứ?

Ta run rẩy, ánh mắt đỏ lừ gằn lên từng chữ:

- Thánh Thành, đám ngụy quân tử này vậy mà đã gϊếŧ chết tất cả mọi người... Ta hận... Ta nhất định sẽ báo thù!

Bốp.

Bàn tay già nua của ân nhân đeo mặt nạ vung tay lên tát mạnh vào má ta khiến ta sững sờ. Ông nhìn vào bàn tay mình, hơi khựng người lại giống như cảm thấy tự trách bản thân vừa rồi đã không kiềm chế được mà ra tay. Rồi lắc đầu nói:

- Ngươi sai rồi! Ngươi không được thù hận bọn họ! Ý của ta là... Ngươi phải quên hết đi quá khứ của mình, bao gồm cả sự thù hận này, hoàn toàn trở thành một người khác. Nếu việc này lộ ra, bản thân ngươi chắc chắn không toàn mạng mà cặp vợ chồng già lưu giữ ngươi đây cũng sẽ bị liên lụy. Bí mật về thân thế ngươi phải quên đi, không được nói ra với bất cứ ai.

Ngươi phải nhớ, không phải là những người khác đã chết, mà bản thân ngươi cũng đã chết... Ngươi có hiểu không?

Ta đưa tay lên, sờ lên khuôn mặt vừa bị tát mạnh đến bỏng rát của mình, run rẩy gật đầu:

- Vâng! Ta hiểu!

Người binh sĩ già đeo mặt nạ gật đầu, quay người đi:

- Tốt lắm! Nhớ lời ta dặn, phải sống cho thật tốt nhé!

Ta nhìn bóng vị ân nhân đó rời đi, giọng nói cảm kích vang lên:

- n nhân! Ngươi là ai? Ta làm sao có thể trả ơn cứu mạng được cho người?

Vị kỵ sĩ già đó dừng bước lại, ngẩng đầu lên trời mỉm cười:

- Ha ha ha ha! Ta là ai không quan trọng!

Một người sắp chết...

Ngươi cần phải biết hay sao...?

Nếu muốn trả ơn ta... Nhớ lời ta dặn, tuyệt đối không được để lộ thân thế của mình khiến cho người bên cạnh bị liên lụy, quên đi thù hận, sống thật tốt là được rồi!

Vị ân nhân bí ẩn đeo mặt nạ đó cứ như vậy cưỡi ngựa rời đi...

Ta cũng không bao giờ gặp lại được nữa...!

...

Con ngựa dừng lại. Người lính già bước xuống lưng ngựa, cởi ra dây cương:

- Bằng hữu... Ngươi đã cùng ta chiến đấu bao nhiêu năm nay... Hiện tại đã có thể có được tự do rồi!

Con ngựa trong phút chốc được buông bỏ những yên cương của mình, nhưng nó vẫn không rời đi mà đứng lại.

Viên kỵ sĩ già nua quay người hướng về phía thành trì lấp lánh ánh sáng phía xa.

Quỳ xuống.

- Quang Minh Thánh Đế bệ hạ! Thánh Thành quang vinh! Lôi Điện Tướng Quân đại nhân! Quân lệnh diệt sát hai đại gia tộc Thù Gia và Hận gia đã được Thánh Thành bố cáo toàn thiên hạ! Chỉ là chúng ta là những kẻ dối trá đã làm trái quân lệnh... Xin bệ hạ thứ tội!

Lôi Điện Đại Tướng Quân...

Cám ơn người đã cho ta cơ hội đánh đổi này...!

Lưỡi dao tùy thân rút ra, đâm xuyên qua cơ thể.

Người lính già gục xuống trong ánh chiều tà.

...

Người ta nói đã tìm thấy rất nhiều thi thể của các lão binh hướng về Thánh Thành tự vẫn, bọn họ tất cả đều là những người thi hành mệnh lệnh tàn nhẫn diệt sát hai đại gia tộc Thù Gia và Hận gia.

Có người nói bọn họ vì không thể thực hiện quân lệnh của Lôi Điện đại tướng quân mà tự sát.

Cũng có người nói đây là bọn họ muốn dùng mạng của mình để đánh đổi với sự tàn nhẫn này, muốn cho thiên hạ biết Thánh Thành thật sự có thể ra tay mà run sợ.

Quả nhiên sau đó, các vị quân chủ chứng kiến tấm gương xương máu của Thù Gia và Hận gia không còn ôm hi vọng về sự nhân từ của Thánh Thành nữa. Tất cả bọn họ trong thời gian ngắn đều buông bỏ vũ khí, giải tán quân đội. Thiên hạ trong thời gian ngắn thật sự có được thanh bình.

...
« Chương TrướcChương Tiếp »