Chương 88: Đọc Giả Nam Thiên (18) - Phước lành thần linh phủ xuống, ta đã có thể nghỉ ngơi rồi!

Ánh sáng chan hòa bao phủ khắp nơi, phước lành của thần linh ban xuống vạn vật, người người đều vui mừng. Ta ngẩng đầu lên trời, đằng sau lưng ta là những binh sĩ trên mình ngựa trầm trồ sung sướиɠ: - Là phước lành thần linh! Thần linh đã ban phước lành cho tất cả chúng ta!

Ta giơ tay lên, bàn tay có thể cảm nhận được nguồn năng lượng nhu hòa bên trong luồng ánh sáng chiếu xuống mà mỉm cười.

- Giờ khắc này cuối cùng đã đến rồi...!

...

Có những giây phút mà chúng ta mỗi ngày chờ đợi cuối cùng cũng diễn ra.

Chỉ là...

Vào giây phút này... Khắp mọi nơi đều tràn ngập vui mừng và hạnh phúc...

Nhưng bọn họ có biết rằng...

Cũng vào giây phút này... Quang Minh Thánh Đế - Vị tuyệt thế anh hùng trong lòng bọn họ, người mà bọn họ tôn kính nhất cũng đã không còn nữa...

Giây phút này... Là giây phút thời gian qua ta chờ đợi mỗi ngày...

Mặc dù biết rằng...

Khi thời điểm này đến...

Cũng là lúc sinh mạng của ta... sẽ chấm dứt...

...

Một viên tướng quân thúc ngựa tiến lại, nhìn ánh sáng đang lan tràn trong không gian vui vẻ nói:

- Đại tướng quân! Ánh sáng thật là đẹp! Thần linh đã ban phước lành cho chúng ta! Thật sự là tốt biết bao!

Khuôn mặt của hắn kinh ngạc nhìn bàn tay ta đưa lên đang dần dần hóa thành từng dải lưu quang, giống như đang tan biến thành những hạt ánh sáng lơ lửng trong không gian:

- Đại tướng quân! Người làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với ngài vậy?

Tất cả những người khác cũng kích động lẫn sợ hãi, khuôn mặt bọn họ tràn ngập lo lắng. Ta mỉm cười nhẹ:

- Không có gì...! Chỉ là thời gian của ta đã hết! Ta sẽ phải đến nơi bản thân mình cần thuộc về! Hiện tại thật là tốt! Phước lành đã phủ xuống rồi... Các ngươi không còn cần đến ta nữa... Thế giới này đã không còn cần đến ta nữa...

Ta cũng đã không phải cố gắng nữa rồi... Có thể an nghỉ được rồi...

Cơ thể của ta dần bay lên trên cao, dần tan biến đi, ở bên dưới, những binh lính nhìn ta đang dần tan biến, nước mắt tuôn tràn:

- Đại tướng quân! Người muốn rời bỏ chúng ta mà đi sao?

Ta mỉm cười:

- Sứ mệnh của ta đã hoàn thành! Không còn gì lưu luyến nữa! Công việc còn lại phải nhờ tới các ngươi! Bản tướng quân... Đã đến lúc đến nơi ta cần thuộc về... Bọn họ đã chờ đợi ta rất lâu rồi... Ta cũng rất nhớ họ!

.

Ta quay đầu lại, giống như có thể nhìn thấy những vị huynh đệ vào sinh ra tử với mình đang chờ đợi, nhìn thấy nghĩa phụ đang chờ đợi bản thân mình.

Nghĩa phụ!

Cơ thể của ta dần tan biến, ở bên dưới, tiếng khóc lóc bi thương của mọi người cũng ngày càng lớn dần.

Không phải là ánh sáng chúc phúc của thần linh phủ xuống, các ngươi đều phải vui mừng sao? Tại sao lại khóc lóc bi thương như vậy?

Người đời đều nói ta là một kẻ tàn nhẫn, máu lạnh. Các ngươi... Vậy mà lại khóc lóc vì thương tiếc một kẻ như ta sao?

Một viên tướng quân trẻ tuổi không kìm nén được khóc rống lên như một đứa trẻ mà hét lớn:

- Đại tướng quân! Người là anh hùng trong lòng chúng ta! Người là một đại anh hùng!

Anh hùng?

Trong mắt các ngươi...

Ta thực sự là một anh hùng sao?

Đúng vậy! Đại tướng quân! Người là anh hùng! Là đại anh hùng của tất cả chúng ta!

Âm thanh vang vọng kèm lẫn tiếng than khóc không ngừng vang lên chấn động cùng bi thương.

Ta ngẩng đầu lên trời, cười run rẩy, thân thể cũng dần dần tan biến theo ánh sáng:

- Nghĩa phụ à? Người nghe thấy rồi chứ?

Con... Đến với người đây...!

...