Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Cổ Thần Văn

Chương 86: Đọc Giả Nam Thiên (16) - Cứng rắn thiết lập hòa bình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chiều hôm sau, quân đội do Đại Lực chỉ huy bất ngờ bao vây diệt gọn cánh quân trú ẩn tại ngoại biên rừng rậm sương mù của Thù gia, tướng quân của địch khi chết hai mắt mở lớn, không thể ngờ được bản thân đã ẩn nấp kỹ càng như vậy tại sao lại có thể bị Thánh Thành dễ dàng phát hiện. Thậm chí còn không kịp báo cáo về gia tộc chứ đừng nói rút chạy.

Sau đó Đại Lực tiếp tục hành quân vào bên trong Thù Gia, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã tụ tập tất cả mọi người lại trên quảng trường.

Nhìn một đám người dân sợ hãi nép vào nhau nhìn về phía mình ánh mắt sợ hãi, hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cầm lá thư trên tay, run rẩy xé mở mắt của hắn nhắm lại, hít một hơi dài::

- Đại tướng quân... Ta không thể làm được việc này...! Cho dù... Lá thư ngài gửi cho ta ghi nội dung gì đi nữa...

Ta cũng không thể làm được!

...

Một lúc sau! Hắn nắm chặt lá thư, ngửa đầu lên trời, cười lớn:

- Ha ha ha ha!

Tiếng cười của hắn vô cùng tàn khốc và hung ác.

Hắn hướng tới những người dân đang sợ hãi, run rẩy đáng thương ở trước mặt mình, gằn lên từng chữ:

- Hôm nay! Bản tướng sẽ xóa sổ Thù Gia các ngươi! Không chừa lại một người nào...!

...

Đại Lực ghìm cương ngựa, nhìn về căn biệt phủ phía trước:

- Đây là phủ gia chủ của Thù gia sao?

Viên lão tướng bên cạnh gật đầu cung kính nói:

- Bẩm tướng quân! Không sai! Những cận vệ xung quanh đã được xử lý gọn ghẽ, đám người bên trong hiện tại vẫn hoàn toàn không biết bản thân đã bị chúng ta bao vây!

Đại Lực gật đầu, thúc ngựa tiến tới:

- Tốt lắm! Đi! Cùng với ta tiễn những kẻ cuối cùng của Thù gia, cái đám đầu sỏ đáng chết này lên đường...!

...

Chỉ trong một đêm, Thù Gia và Hận gia hai đại thế lực dấy binh làm phản tại Thu Nguyệt quốc đã bị quét sạch, hơn thế nữa, tin đồn ra ngoài vô cùng đáng sợ, nghe nói Thánh Thành đại quân đã càn quét sạch sẽ, tàn sát gà chó không còn...

...

Ở trước mặt một vị quân chủ, viên tướng quân khuôn mặt kiên nghị, chai sạn quỳ xuống, run rẩy:

- Chủ nhân! Xin người hãy cho phép chúng ta được xuất quân! Hiện tại vùng đất đó chỉ cần chúng ta ra tay nhất định có thể giành lại được! Bao đời tổ tiên chúng ta đã đánh đổi xương máu để lấy về, bây giờ chúng ta có cơ hội tốt phía trước, tại sao lại có thể giải tán quân đội? Tại sao chứ? Nếu vậy không phải bao nhiêu cố gắng và hi sinh của chúng ta, tất cả đều trở thành uổng phí hay sao?

Chỉ thấy vị quân chủ phía trước lắc đầu đặt tay lên vai của viên tướng quân thở dài nói:

- Tướng quân! Chúng ta không thể tiếp tục chiến tranh nữa! Chiến tranh đã kết thúc rồi! Thánh thành sẽ ra tay trừng phạt chúng ta! Chúng ta không thể chống lại bọn họ!

Viên tướng quân ngẩng đầu lên, nghiến răng nói:

- Chủ nhân! Van xin người! Van xin người cho chúng ta xuất quân! Chúng ta không sợ chết! Chỉ cần giành lại được đất đai của tổ tiên, cho dù Thánh Thành tiêu diệt toàn bộ đại quân chúng ta, chúng ta cũng cam lòng!

Vị quân chủ nghe vậy, trong lòng vạn phần kích động nhưng quay người đi, lắc đầu:

- Tướng quân! Người quá coi thường sự trừng phạt của Thánh Thành rồi, bọn họ sẽ không chỉ tiêu diệt quân đội do chúng ta thiết lập, thậm chí, hình phạt tàn khốc còn lan đến toàn bộ gia tộc của chúng ta. Tất cả gia tộc chúng ta bên trong đều sẽ bị đồ sát. Thù gia cùng Hận gia chính là tấm gương trước mắt.

Viên tướng quân run rẩy:

- Gia chủ! Người nói sao? Chuyện này sao có thể là sự thật! Thánh Thành anh hùng làm sao có thể tàn nhẫn như vậy! Đây nhất định chính là một trò bịp bợm, làm sao có thể tin được chứ?

Vị trung niên gia chủ ngẩng đầu lên trời mỉm cười, nụ cười tràn ngập ai oán:

- Ha ha ha ha! Anh hùng? Tướng quân à? Thiên hạ này có ai mà không vì bản thân chứ? Ngươi cũng thực sự quá tin người rồi! Bọn chúng hiện tại đã có danh tiếng cùng lực lượng, bọn chúng muốn gì chẳng được. Tất cả các thế lực chúng ta đều đã điều tra cẩn thận thực hư chuyện này.

Sự thật là hiện tại bên trong hai gia tộc chỉ còn lại thi thể, không còn một ai sống sót. Còn về việc vì sao Thánh Thành có thể làm việc tàn nhẫn này... Ngươi biết họ đã sử dụng cách thức nào không?

Vị gia chủ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhếch mép cười khinh bỉ:

- Bọn họ sử dụng một đám binh tướng già cả, sau khi ra tay tàn độc với những người vô tội thì đồng thời tự sát. Chúng ta trong quá trình truy tìm dấu vết nhìn thấy rất nhiều lão binh hướng về thánh thành mà quỳ gối tự sát...

Đúng vậy! Đến ngay cả bọn họ cũng không thể chấp nhận được hành vi tàn độc này mà tự sát...

Ngươi nói họ anh hùng không sai!

Nói Thánh Thành anh hùng không sai!

Nhưng ngươi đừng nghĩ bọn họ không tàn độc được...

Bọn họ sẵn sàng đổi mạng với chúng ta, để cho chúng ta biết, chiến tranh tuyệt đối không thể tiếp tục...

Ngươi nói xem! Việc này có thể là giả sao?

Hai tay của vị gia chủ siết chặt, túm lấy viên tướng tuân run rẩy gào thét:

- Ngươi nói xem! Có thể là giả sao! Chúng ta đã cất công chuẩn bị nhiều như vậy! Bản thân ta cũng làm sao cam chịu cảnh giải tán quân đội hiện tại, nhưng chúng ta không có sự lựa chọn! Ngươi hiểu không! Đây không còn là vấn để lấy lại quốc thổ, mở mang bờ cõi nữa! Đây chính là vấn đề tồn vong của gia tộc! Là tồn vong của gia tộc ngươi có hiểu không?

Ta đã nói không được xuất binh! Tuyệt đối không được xuất binh! Quân đội lập tức giải tán! Ngươi có hiểu không?

Viên tướng quân run rẩy, ngắm nhìn chủ tử của mình đang kích động, cúi đầu xuống:

- Chủ nhân! Thuộc hạ hiểu rồi!

Chúng ta đã không thể tiếp tục chiến tranh được nữa...

Ta sẽ nghe theo lệnh của ngài... Giải tán quân đội của chúng ta...

...

Bàn tay cầm kiếm của hắn buông thõng xuống... Ý chí chiến đấu cũng tiêu tan...
« Chương TrướcChương Tiếp »