Chương 84: Đọc Giả Nam Thiên (14) - Kẻ tàn nhẫn

Ầm...

Bất ngờ cánh cửa bị phá mở, một vị tướng quân thân thể to lớn, trên tay cầm hai thanh chùa sắt tiến vào bên trong cất tiếng quát lớn:

- Dư nghiệt của Thù Gia mau mau chịu chết!

Nam tử trung niên sợ hãi nhìn hắn chỉ tay run rẩy hỏi:

- Các ngươi là ai? Tại sao lại có thể vào được nơi này?

Vị tướng quân giơ chùy lên:

- Bản tướng là Đại Lực phụng lệnh Lôi Điện đại tướng quân của Thánh Thành làm việc. Thù gia chống lại mệnh lệnh của Quang Minh Thánh Đế, tiếp tục xây dựng quân đội thực hiện chiến tranh phản loạn, phán toàn tộc tội chết! Hiện tại quân đội của các ngươi toàn bộ đã bị tiêu diệt! Thù gia các ngươi gà chó cũng không còn, các ngươi chính là những người cuối cùng của Thù Gia! Đi chết đi!

Vị trung niên nghe thấy vậy giống như sét đánh bên tai:

- Cái gì?

Nghe thấy một âm thanh chát chúa, chỉ thấy Đại Lực tướng quân giơ chùy lên rồi hạ xuống, nam tử trung niên gục xuống bên dưới, máu me đầm đìa.

Lão già nhìn con trai chết thảm trước mắt bi thống hét lên:

- Con trai! Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? A a a!

...

Một âm thanh đau đớn cất lên, thân thể của lão già gục xuống mặt bàn, hai mắt mở lớn không chớp mắt, máu của lão nhỏ xuống lá thư bên dưới, từng dòng chữ hiện ra...

" Con cháu Thù gia nhớ kỹ! Chúng ta là danh tướng dưới thời hoàng tộc của Thu Nguyệt Quốc, cùng với hoàng tộc vào sinh ra tử chính là những đại công thần lập quốc. ( Lúc này, trên bức thư giống như có thể nhìn thấy hình ảnh của những mãnh tướng toàn thân đầy máu anh dũng chiến đấu trên chiến trường sát cánh không rời chủ tử của mình).

Không ngờ đến cuối cùng khi hoàn thành đại nghiệp, hoàng tộc của Thu Nguyệt Quốc vì đề phòng chúng ta mà trở mặt hãm hại, lưu đày chúng ta, khiến cho gia tộc chúng ta trở nên sa sút. (Nhìn thấy hình ảnh của những mãnh tướng ấy quỳ lạy, ngập tràn nước mắt khi bản thân bị chủ tử phản bội, chứng kiến đồng tộc của mình bị lưu đày phải di tản đến vùng đất hẻo lánh chịu đựng đói rét, khổ sở).

Có điều, chúng ta cũng đã có sự chuẩn bị, tại bên trong gia tộc có cất giữ một kho báu rất lớn khi thời cơ đến, lực lượng của hoàng tộc suy yếu, các ngươi phải lập tức sử dụng kho báu này, chiêu binh mãi mã, nhanh chóng tạo ra thế lực mạnh mẽ của chính mình giành lại thiên hạ (Nhìn thấy hình ảnh lão già mở ra mật thất, bên trong ngập tràn vàng bạc, châu báu phát sáng trong ánh mắt kinh ngạc mừng rỡ của lão cùng mọi người, nhìn thấy từng người dân bị bọn họ bắt đi tòng quân, rời xa gia đình của mình, nhìn thấy những đội quân được trang bị vũ trang mạnh mẽ đánh ra một phương trời khiến cho thế lực của Thù gia trong thời gian ngắn đã độc chiếm một vùng rộng lớn tại miền bắc của Thu Nguyệt Quốc dưới bao nhiêu máu xương cùng đau khổ của người dân cùng tiếng cười thắng lợi của lão già và những thành viên Thù gia).

Phải nhớ! Khi thời cơ đến, nhất định phải quyết đoán ra tay! Không được bỏ lỡ!

Nhất định phải khiến cho...

Gia tộc trùng hưng!

...

Nhìn thấy trên dòng chữ cuối cùng "Gia tộc trùng hưng" lúc này bất ngờ bị ướt nhòe, thấm đỏ bởi dòng máu của lão già rơi xuống...

Người cuối cùng của Thù Gia cũng đã không còn nữa...

Thù Gia... Cứ như vậy đã mãi mãi biến mất khỏi thế giới này...

...

Ở bên trong mật thất tăm tối bí mật, ta đang đứng trước một vị tướng quân to lớn, hai tay cầm hai thanh thiết chùy, hắn chính là Đại Lực tướng quân nổi tiếng dũng mãnh của Thánh Thành. Chỉ thấy lúc này Đại Lực tướng quân hướng về ta kích động chắp tay nói

:

- Đại tướng quân! Người thực sự muốn ta ra tay đồ sát toàn tộc Thù Gia hay sao?

Ta gật đầu:

- Không sai! Ta muốn ngươi ra tay thật quyết đoán, thật tàn nhẫn, khiến cho gia tộc bọn chúng không còn một ai sống sót, ta muốn thiên hạ này có thể nhìn thấy dám chống lại Thánh Thành chúng ta, tiếp tục chiến tranh sẽ nhận lấy kết cục hủy diệt đáng sợ thế nào?

Đại Lực lắc đầu nói:

- Đại tướng quân! Việc này... Ta không làm được! Gia tộc bọn họ có biết bao nhiêu người vô tội, ta không thể ra tay với bọn họ!

Ta đặt tay lên trên vai của hắn, mỉm cười:

- Ta biết!

Nhưng ngươi sẽ làm được!

Đôi mắt ta lại gần nhìn vào cặp mắt cương trực của hắn:

- Đừng quên! Ngươi nợ ta một mạng!

Đại Lực tướng quân run rẩy:

- Đại tướng quân! Không sai! Mạng của ta chính là do ngài cứu về! Năm đó ta bị Thú Nhân đại quân bao vây, nếu như không có ngài đến cứu, mạng của ta hẳn là phải chết không thể nghi ngờ...!

Ta gật đầu:

- Tốt! Ngươi vẫn còn không quên! Bởi vậy...ngươi hiện tại phải làm việc này...!

Đại Lực tướng quân lắc đầu:

- Đại tướng quân! Nếu vậy sợ rằng ta không thể trả lại mạng được cho ngài! Ta có thể trung thành với Thánh Thành, với Quang Minh Thánh Đế bệ hạ vào sinh ra tử, chết không hối tiếc! Nhưng muốn ta lạm sát người vô tội thì ta không thể làm được!

Tướng quân! Họ là phụ nữ, là trẻ em! Là người vô tội! Chúng ta không thể hại họ!

Như vậy! Thật quá tàn nhẫn!

...