Chương 8: Chính truyện thiên (8) - Đóa hoa tình yêu nở giữa chiến tranh tàn khốc

Lãng Tử và Thuần Khiết rời khỏi đại điện. Bất chợt Lãng Tử dừng lại, thở dài nói: - Thuần Khiết! Có lẽ ta đã sai! Việc đưa nàng trở lại Thu Nguyệt quốc thực sự quá nguy hiểm!

Nói đoạn hắn vuốt ve mái tóc nàng, tháo lấy trâm cái tóc của nàng rồi quỳ xuống:

- Mạt tướng Lãng Tử của Thu Nguyệt quốc tham kiến nữ hoàng bệ hạ! Xin bệ hạ hãy hạ khẩu dụ, dùng trâm cài làm tín vật, mạt tướng sẽ trở về Thu Nguyệt quốc tập hợp mọi người theo lệnh của ngài để ổn định đất nước.

Thuần Khiết lau nhẹ những giọt nước mắt, nàng thống khổ:

- Lãng Tử huynh! Xin đứng dậy! Huynh nói như vậy nghĩa là Phụ hoàng và mẫu hậu đều đã đã không còn rồi phải không?

Chỉ thấy Lãng Tử run rẩy kìm nén đau thương gật đầu.

Thuần Khiết đỡ hắn dậy:

- Phụ hoàng và mẫu hậu đã không còn, phản loạn khắp nơi, bá tánh tang thương, chỉ một chiếc trâm cài tóc của ta làm sao có thể khiến bọn loạn thần tặc tử nghe lời. Để ta theo huynh trở về đây mới là cách bình ổn đại cục tốt nhất. Ta đã là nữ hoàng của Thu Nguyệt quốc. Dân chúng chỉ còn tin tưởng vào một mình ta. Ta cũng sẽ không thể phụ sự kỳ vọng này.

Lãng Tử lo lắng nói:

- Nhưng mà bệ hạ! An toàn của người!

Thuần Khiết lắc đầu nói:

- Bá tánh đang dầu sôi lửa bỏng, ta sao có thể ở lại Thánh Thành an hưởng thái bình. Huống hồ, cha mẹ mất đi, người quan trọng nhất đối với ta chính là chàng. Nếu chàng có mệnh hệ gì. Thuần Khiết dù ở đâu cũng khó có thể tiếp tục sống nữa.

Lãng Tử lùi về sau, quay người đi, run giọng nói:

- Bệ hạ! Ý của người…thần không hiểu!

Thuần Khiết quay người chàng lại, nhìn vào mắt chàng hạnh phúc nói:

- Ta yêu chàng! Từ khi còn rất nhỏ ta đã yêu chàng nhưng ta không dám nói! Thời gian vừa qua, ta đã rất sợ hãi! Ta đã sợ rằng sẽ không còn cơ hội để bày tỏ tình cảm của mình! Cám ơn ông trời đã cho ta cơ hội để có thể gặp lại chàng! Xin chàng hãy mang ta đi! Xin chàng hãy đừng bao giờ rời xa ta nữa! Cho dù có nguy hiểm, cho dù có phải chết bên chàng, đó cũng chính là ý nguyện của ta.

Đoạn nhìn Lãng Tử đang trầm mặc, nàng cúi đầu hỏi e thẹn:

- Lãng Tử! Chàng nói đi! Chàng có yêu ta không?

Lãng Tử nhìn ra xa nói:

- Quốc gia lâm nguy, mạt tướng chưa từng nghĩ đến bản thân, nào dám suy nghĩ đến nhi nữ tình trường. Huống hồ….

Hắn đưa tay sờ lên khuôn mặt sứt sẹo, buồn bã nói:

- Cùng với bệ hạ, thần không xứng.

Thuần Khiết bất ngờ tức giận nói:

- Lãng Tử tướng quân! Quỳ xuống! Nghe chỉ!

Lãng Tử vội vã quỳ xuống. Chỉ thấy nàng thích thú vỗ vỗ lên vai hắn:

- Quốc gia lâm nguy! Lệnh cho ngươi hộ tống bản hoàng trở về bình dẹp phản loạn, bảo vệ dân chúng! Triệu tập binh mã Thu Nguyệt quốc ta nhanh chóng đến Thánh Thành chi viện cho Đế huynh!

Lãng Tử cúi đầu nghiêm nghị nói:

- Mạt tướng tuân chỉ!

Nàng lại nâng mặt hắn lên nhìn vào mắt hắn nói:

- Nhiệm vụ thất bại! Ngươi phải chết bên cạnh bản hoàng!

Dừng một chút, nàng vuốt ve vết sẹo trên khuôn mặt hắn nói tiếp:

- Nhiệm vụ thành công! Ngươi phải kết hôn với bản hoàng! Yêu thương bản hoàng cả đời!

Lãng Tử ấp úng nói:

- Bệ hạ! Xin… cho thần suy nghĩ!

Thuần Khiết gật đầu:

- Được!

Đoạn nàng nhí nhảnh nhấn tay vào trán của hắn trong khi hắn đang thở phào mà nói:

- Cho ngươi suy nghĩ nhưng không cho phép ngươi phản đối!:

- Cái này!

Lãng Tử đứng bật dậy:

- Bệ hạ! Người ép người quá đáng! Người đang bắt nạt ta!

Thuần Khiết cười thích thú rồi chạy lên trước, đoạn nàng quay lại làm mặt quỷ nói:

- Hi! Hi! Chính là như thế đó!

….