Chương 78: Đọc Giả Nam Thiên (8) - Xin người hãy tin con...!



.

Cửa của ngôi miếu mở ra, một toán cao thủ bay ra bên ngoài, đánh ra một đường khiến thú nhân tộc trong khoảnh khắc chao đảo.

...

Ở bên ngoài, một tên đại tướng quân thú nhân tộc thân thể cao lớn, tướng mạo hung ác cười lớn mà nói:

- Thánh Thành quân đội! Lôi Điện đại tướng quân của các ngươi đã bị ta chém trọng thương! Hiện tại sợ rằng đã chết! Các ngươi đừng chống cự vô ích nữa! Còn không mau bỏ lại lương thực và nạn dân mà chạy giữ mạng? Ha ha ha ha!

Nhìn kẻ địch đông gấp nhiều lần bao vây, những binh sĩ thánh thành run rẩy:

- Cái gì? Lôi Điện tướng quân đã chết rồi sao?

- Chúng ta làm sao có thể chiến thắng được đây?

Một âm thanh rất lớn vang lên:

- Mọi người chạy đi! Ta không chạy! Lôi Điện tướng quân không chết! Người không thể chết!

Những người khác cũng run rẩy:

- Đúng vậy! Lôi Điện tướng quân không chết! Ngươi lừa chúng ta! Thánh Thành quân đội sẽ chiến đấu tới cùng...!

Tên đại tướng quân nhìn thấy đám binh sĩ Thánh Thành ngoan cường như vậy thì cười lớn:

- Ha ha ha ha! Thật là một đám ngu ngốc! Đại tướng của các ngươi đã chết, các ngươi hiện tại cũng chỉ là giãy chết mà thôi! Để hôm nay bản tướng bớt chút thời gian tàn sát các ngươi vậy! Cho đám binh sĩ kiên cường các ngươi sớm một chút đi gặp tướng quân của mình!

Lúc này nghe một tiếng oanh minh, một đám binh lính thú nhân tộc bị đánh văng ra ngoài kêu la thảm thiết, chỉ thấy từ bên trong miếu thờ, ta phóng người bay tới, khí thế ngút trời:

- Thú Nhân tộc ngu xuẩn! Bản tướng sờ sờ ở nơi này vậy mà mộng tưởng bản tướng đã chết! Để ta trước mặt thú nhân quân đội lấy mạng chó của đại tướng ngu xuẩn, dối trá như ngươi!

Tàn Bạo đại tướng quân rút ra một cây lang nha bổng quơ lên trên cao gầm thét:

- Thủ hạ bại tướng! Dám xuất khẩu cuồng ngôn! Có bản lĩnh tái đấu với ta! Đừng hòng chạy!

Hai bên nhất thời va chạm kịch liệt. Tàn Bạo đại tướng quân bị đánh cho bật ngửa về sau, bị ta chụp tay lên đầu.

Hắn mở lớn đôi mắt, không dám tin vào sự thật đang diễn ra, nhìn thấy thân thể không đầu của mình ở trên mình ngựa ngã xuống.

- Thú Nhân Tộc quân đội! Mau nhìn! Đại tướng quân của các ngươi bị bản tướng ngắt đầu xuống rồi! Còn không mau mau đầu hàng! Ha ha ha ha!

Thánh Thành quân đội! Theo ta gϊếŧ địch! Không cho bọn chúng chạy! Gϊếŧ!

Gϊếŧ!

Thân thể của ta liên tục bay lượn, hiện ra biến mất chớp nhoáng. Tiếng lôi điện điên cuồng phóng xuất. Âm thanh của thú nhân tộc gào thét trong sợ hãi của chết chóc.

Tiếng cười quỷ dị, đáng sợ của ta vang vọng trong chiến trường.

...

Một vị tướng quân đeo mặt nạ cưỡi trên chiến mã rời đi bỏ lại sau lưng một cậu bé ánh mắt thơ ngây:

- Con nói rằng mười năm sau nữa ta sẽ trở thành chiến thần vô địch dưới trướng Quang Minh Thánh Đế, giúp đỡ ngài mang lại hòa bình cho thiên hạ sao?

- Vâng!

- Con nói rằng... Trận chiến này chúng ta sẽ thắng lợi sao?

- Vâng!

Nghĩa phụ...

Đây là sự thật...! Người không tin con sao?

.

Ta...

Vị tướng quân thúc ngựa về phía trước, mỉm cười mà nói.

- Tất nhiên là tin con rồi!.. Con trai!

...

Ta giẫm chân lên thi thể của tên thú nhân tộc cuối cùng...

Chiến giáp của ta thẫm đẫm máu tươi nhuộm màu đỏ rực.

Cũng không biết là máu tươi của quân địch hay là của chính bản thân ta...

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bàn tay ta đưa lên, chạm vào chiếc mặt nạ che giấu khuôn mặt đầy nước mắt của mình.

...

Nghĩa phụ à...

Cuộc chiến này...

Chúng ta đã chiến thắng rồi...!

Mười năm nữa...

Người cũng sẽ trở thành Lôi Điện tướng quân lừng danh thiên hạ! Trở thành chiến thần vô địch dưới trướng của Quang Minh Thánh Đế giúp người kiến thiết hòa bình trên đại lục...

Nhất định là như vậy...

Xin người hãy tin con...!

...