Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Cổ Thần Văn

Chương 75: Đọc Giả Nam Thiên (5) - Bí mật của nghĩa phụ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những tiếng la hét vang lên!

Những tiếng ngựa hí vang!

Tiếng của một ai đó hô lớn:

- Thú nhân quân đội đã tiến đến rồi! Mọi người mau chạy đi! Mau chạy đi!

Tiếng binh khí va chạm.

Ta nhìn thấy một đám dị tộc nửa người nửa thú hung tợn tay cầm vũ khí lao tới tấn công những nạn dân đang sợ hãi.

Những tiếng la hét vang lên không ngừng.

Một toán binh lính của Thánh Thành điên cuồng vừa chiến đấu lại quân địch vừa rút lui.

Bọn họ giống như cố gắng ngăn chặn thú nhân đại quân tiến tới nơi này nhưng không thể.

Một số tướng lĩnh đang dìu một người trọng thương trên mình ngựa tiến vào căn miếu.

Đó chẳng phải là nghĩa phụ sao? Tại sao trên người của nghĩa phụ lại có nhiều máu như vậy? Nghĩa phụ bị trọng thương ư?

Một tướng lĩnh của Thánh Thành hướng tới mọi người hô lớn:

- Thánh Thành quân đội chúng ta đã bại trận! Thú nhân đại quân đang tiến đến. Bọn họ đã biết nơi trú ẩn này, chúng ta không thể ngăn cản bọn chúng! Mọi người mau chạy đi! Tự giữ lấy mình!

Những binh sĩ đồn trú tại trong làng đa phần là các nhân viên hậu cần chăm sóc mọi người rút ra vũ khí, cùng với đại quân chống lại kẻ địch, trong thoáng chốc, thế tiến công của quân địch bị chặn lại.

Trong ngôi làng lúc này cuộc chiến diễn ra ác liệt, tiếng chém gϊếŧ vang vọng.

Ta như người mất hồn, nhìn cảnh chiến loạn diễn ra trước mắt, nhìn đám thú nhân tộc tràn đến đang tàn sát mọi người:

- Không! Không thể nào! Đây không phải là sự thật! Không phải là sự thật!

Ta chạy vào trong căn miếu bỏ hoang, trên đường đi gặp phải một tên thú nhân chặn đường, ta dùng hết sức bình sinh đẩy ngã hắn, lại va vào một tên thú nhân hung ác khác, ta rút kiếm ra, chém vào hắn.

Hai thanh vũ khí va chạm, kiếm của ta bị văng ra xa, tên thú nhân kia gào thét rồi tấn công ta, ta ôm lấy hắn, vật lộn, đầu của hắn va mạnh vào một hòn đá lớn, rồi gục xuống.

Người ta lúc này đầy máu me, ta cũng đã bị thương, nhưng ta không có cảm giác đau đớn, ta chạy vào bên trong căn miếu, ta ngã xuống, không thể đứng dậy, chân của ta lúc này cũng bị thương rồi, ta bò vào bên trong, hướng tới một vị tướng quân đang đeo mặt nạ nằm ở bên trong mà bò tới, nắm lấy tay người:

- Nghĩa phụ! Là người đó ư?

Lúc này các thân tướng sau khi dìu nghĩa phụ vào đều đã ra ngoài kháng địch, bên trong căn miếu hoang chỉ có ta bên cạnh nghĩa phụ, toàn thân người đều chỉ toàn là máu, ướt đẫm cả áo choàng. Người khẽ gật đầu:

- Tiểu Phàm! Xin lỗi con! Nghĩa phụ đã thua rồi!

Ta run rẩy:

- Không thể nào? Không phải nghĩa phụ chính là đại tướng vô địch dưới trướng Quang Minh Thánh Đế, có thể đánh bại Cái Thế Ma Quân mang về chiến thắng toàn vẹn cho Thánh Thành hay sao? Người tại sao lại có thể thất bại tại nơi này? Người làm sao có thể chết tại nơi này?

Nghĩa phụ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve ta:

- Tiểu Phàm... Nghĩa phụ không biết Cái Thế Ma Quân hay Quang Minh Thánh Đế mà con nói tới là ai? Nghĩa phụ chỉ biết, thật ra... Bản thân ta không thể sống được tới mười năm nữa như con nói...! Con có biết vì sao nghĩa phụ lại đeo chiếc mặt nạ này hay không?

Người nhẹ nhàng đưa tay lên, tháo bỏ chiếc mặt nạ của mình, ta mở lớn đôi mắt, nhìn thấy một khuôn mặt già nua:

- Nghĩa phụ...! Chẳng phải giọng của người rất trẻ sao? Chẳng phải mọi người nói rằng ngài chỉ mới gần ba mươi tuổi hay sao?

Nghĩa phụ mỉm cười:

- Không sai!

Dừng một chút, người khẽ ho lên một tiếng yếu ớt rồi nói:

- Thật ra công pháp mà nghĩa phụ tu luyện tuy có thể mang đến cho ta tăng tiến sức mạnh trong thời gian ngắn nhưng sẽ rút ngắn tuổi thọ của mình. Nghĩa phụ do đó không thể sống quá ba mươi tuổi được!

Ta run rẩy, đưa tay lên nhìn khuôn mặt già nua của người, cơ thể mang đầy thương tích tàn tạ của người, nắm chặt tay người run rẩy lắc đầu nói:

- Không phải như vậy! Không phải như vậy! Nghĩa phụ! Người chính là Lôi Điện tướng quân mạnh mẽ nhất! Người chính là tồn tại bá đạo có thể giúp Thánh Thành thủ vững khi Vô Địch lão tướng quân không còn! Người là chiến tướng mạnh nhất của Thánh Thành, của Quang Minh Thánh Đế giúp cho thánh chiến của chúng ta thắng lợi! Khiến cho Thánh Thành của chúng ta bảo toàn lực lượng thiết lập hòa bình cho nhân loại! Người không thể chết! Không thể chết!

Nghĩa phụ đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt của ta:

- Tiểu Phàm...

Nghĩa phụ không sợ chết...!

Chỉ là...

Giá như những gì con nói ra là sự thật...

Giá như chiến tranh một ngày nào đó thật sự có thể kết thúc...

Nếu vậy thì thật là tốt...

Như vậy sẽ không có những đứa trẻ giống như con và ta vì chiến tranh mà mất đi người thân của mình nữa...

Nếu vậy... Nghĩa phụ dù chết một trăm lần...một ngàn lần cũng cam lòng...

...

Giá như ngày đó có thể xảy ra...

Thật sự xảy ra...

Thì thật là tốt biết bao...

Ta... Nguyện trả bất cứ giá nào...!

Bất cứ... Giá nào...!

...

Bàn tay nghĩa phụ sờ trên gương mặt của ta dần dần hạ xuống, cặp mắt yêu thương của người nhìn ta giống như nhìn thấy tương lai và ước mơ về một ngày hòa bình của nhân loại từ từ nhắm lại...

...
« Chương TrướcChương Tiếp »