Chỉ thấy Tà Vương ngửa đầu lên trời cười lớn:
- Ha ha ha ha! Cương Trực Tướng Quân! Ta đây chính là vì muốn trả thù cho cha mẹ ta, cho các binh sĩ Đại Vũ của ta,cho con dân Đại Vũ ta đã bị đám giặc thù gϊếŧ chết tàn nhẫn!
Tà Vương đưa tay về phía trước, bàn tay hướng về phía của ác quỷ quân đoàn:
- Hiện tại, ngươi nhìn đi, ngoại trừ các ác ma quân đoàn theo Ma Hoàng sống dậy từ địa ngục, những ác quỷ này chính là các chiến sĩ anh dũng của Đại Vũ ta! Hiện tại họ đều nguyện ý cùng ta trả thù! Ta sẽ khiến cho Man Tộc khốn kiếp đó tắm trong biển máu!
Tà vương đứng dậy, dáng vẻ của hắn bây giờ giống như một vị quân chủ, bên dưới có thể sai khiến một quân đoàn hùng mạnh:
- Cương Trực tướng quân! Bản Vương cảm kích vì ngươi đã liều mình đem quân đến đây để trợ giúp con dân của bản vương, gϊếŧ chết đám giặc Man bên ngoài để bảo vệ số lượng ít ỏi con dân Đại Vũ còn sót lại của ta! Có điều hiện tại Đại Vũ của ta đã hoàn toàn bị kẻ thù thiêu rụi, hoàng thành bị đánh bại, cha mẹ ta không còn, bản thân ta cũng đã trở thành Tà Vương thống lĩnh Ma Quỷ quân đoàn báo thù, Đại Vũ đã không còn tồn tại nữa!
Giọng nói hơi ngừng lại một chút, mắt nhắm lại giống như hoài niệm về một quốc gia tươi đẹp từng tồn tại trong lịch sử. Giọng của Tà Vương tiếp tục vang lên một cách lạnh lẽo:
- Cảm ơn Cương Trực tướng quân ngươi tới đây tương cứu chúng ta, hiện tại các ngươi có thể rời đi! Ma quỷ quân đoàn của bản vương sẽ tha cho các ngươi lần này!
Soạt! Soạt!
Trái với suy nghĩ của Tà Vương, ở phía trước mặt, đạo quân kỵ sĩ nhỏ bé đứng im bất động không ai có dấu hiệu rời đi, ngược lại bọn họ tuốt ra vũ khí của mình bày ra trận thế chặn đứng lối ra.
Tà Vương nghiêng đầu nhíu mày nói:
- Cương Trực tướng quân! Đây là ý gì?
Chỉ thấy Cương Trực tướng quân lúc này cũng giống như mọi người rút ra vũ khí của mình, trên tay ông cầm lấy một thanh đại đao hướng về phía của Tà Vương nói:
- Tà Vương! Ngươi muốn tấn công Man tộc để trả thù sao? Ta nói cho ngươi biết! Bá tánh của Man tộc là vô tội! Ngươi không được làm hại bọn họ!
Tà Vương ngửa đầu lên trời cười lớn, nụ cười mang theo phẫn hận cùng tức giận:
- Ha ha ha ha! Vô tội? Vô tội? Bọn chúng vô tội! Vậy bá tánh của Đại Vũ ta bị quân đội của bọn chúng tàn sát oan uổng là có tội sao? Có tội sao? Không phải chính ngươi đã chứng kiến bọn chúng tàn sát con dân của ta như thế nào? Không phải chính ngươi đã gϊếŧ chết bọn chúng sao? Hiện tại vì sao lại ngăn cản chúng ta?
Cương Trực tướng quân giữ chắc cương ngựa:
- Tà Vương! Người đã bị thù hận làm cho mờ mắt! Ta vì bảo vệ con dân Đại Vũ chiến đấu chống lại Man tộc cũng sẽ vì con dân của Man tộc chống lại ma quỷ quân đoàn các ngươi!
Toàn bộ các kỵ sĩ nhất thời giơ trường thương lên phía trước, tiếng ngựa rống vang, âm thanh của Cương Trực tướng quân quát lớn:
- Ma quỷ quân đoàn! Muốn ra khỏi nơi này tàn sát bá tánh phải bước qua xác của quang minh kỵ sĩ thánh thành chúng ta!
Tà Vương đưa tay lên mặt, ngửa đầu lên trời cười lớn, nụ cười âm u quỷ dị nghe đến khằng khặc nhìn về phía của đội quân nhỏ bé gồm các kỵ sĩ được bao bọc bởi thánh quang phía trước:
- Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!
Nụ cười dần nhỏ lại, Tà Vương nghiêng đầu nhìn về phía của Cương Trực Tướng quân ánh mắt xem thường:
- Cương Trực tướng quân! Ông cho rằng đạo quân nhỏ bé này của ông có thể ngăn cản được ma quỷ quân đoàn hùng mạnh của bản vương?
Giơ ra trường đao trên lưng ngựa ngăn cản lối đi, Cương Trực tướng quân đạm mạc lắc đầu:
- Chúng ta không thể.
Tà Vương nghiến răng:
- Nếu biết vậy? Sao còn dám đứng ra cản đường?
Lần này lại là đến lượt Cương Trực tướng quân cười nhếch mép hướng về phía của Tà Vương bằng giọng coi thường:
- Tà Vương! Ngài không hiểu sao? Để bản tướng nói cho ngươi biết...
Dừng một chút, giọng nói của ông vang lên một cách chậm rãi, giống như đi sâu hẳn vào bên trong linh hồn của Tà Vương mà vang lên từng tiếng:
- Có những việc... Dù biết không thể làm được nhưng chúng ta vẫn sẽ cố gắng để làm...!