Thời gian sau đó, đội quân nhỏ chi viện cho Thanh Liên quốc trở về mang theo một ngàn nữ tử ngày đêm được huấn luyện để trở thành những cung tiễn thủ thiện xạ. Vị điện hạ nhỏ tuổi của Đại Vũ quốc ngoại trừ thời gian nghiên cứu cùng kiến thiết phát triển kinh tế, lương thực cho quốc gia thì chính là dành thời gian để chỉ dạy cho họ ma hỏa chi tiễn cùng ẩn thân chi thuật.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Đại Vũ quốc dưới sự giúp đỡ của vị hoàng tử nhỏ tuổi đầy tài năng đã nhanh chóng trở thành một quốc gia phồn thịnh. Toàn dân no ấm. Ai cũng tin tưởng vào một tương lai tươi sáng.
Nhưng vào thời buổi loạn lạc này, sự phồn thịnh của Đại Vũ tất nhiên đã hấp dẫn đến sự chú ý của những kẻ cướp bóc khát máu và tàn bạo - Man Tộc.
Vào năm đó, khi tiểu hoàng tử mới vừa tròn 15 tuổi. Man Tộc bất ngờ tổ chức tấn công quy mô lớn vào Đại Vũ Quốc, lực lượng mạnh mẽ đáng sợ nhanh chóng khiến cho binh lực của Đại Vũ Quốc liên tiếp thất thủ. Đại quân của Đại Vũ quốc đại bại, kẻ địch tiến thẳng vào kinh thành, khắp mọi nơi đều là cảnh tang thương.
Lúc này ở bên ngoài lâu đài, vua và hoàng hậu đặt tiểu hoàng tử lên trên xe ngựa. Hoàng hậu đưa tay lên, vuốt ve mái tóc của cậu mà nói:
- Con trai! Hiện tại quốc gia bại vong! Con hãy dẫn nhân dân của chúng ta đi lánh nạn! Nhớ phải hành quân thật nhanh, không được quay lại! Chỉ cần hướng tới Thánh Thành các con sẽ được che chở! Ở nơi đó, mọi người sẽ được an toàn!
Tiểu hoàng tử nhìn về phía đoàn người chuẩn bị hành quân cùng mình, trong đó đa phần là dân chúng, một số lượng binh sĩ nhỏ hộ tống và đoàn thân vệ đội gồm một ngàn nữ cung tiễn thủ của mình.
Thật đáng tiếc, nếu như cho họ thêm một chút thời gian nữa, thân vệ đội này nhất định có thể đã phát huy ra được tác dụng rất nhiều.
Nhưng chiến tranh tàn nhẫn không cho họ cơ hội chuẩn bị quý giá này.
Tiểu hoàng tử nắm lấy tay của hoàng hậu mà nói:
- Mẹ à? Thánh Thành là nơi nào? Họ sẽ bảo vệ chúng ta sao?
Hoàng hậu dịu dàng gật đầu:
- Đúng vậy! Con trai! Thánh Thành là vùng đất thần thánh. Ở đó có quang minh kỵ sĩ đoàn mạnh mẽ, những vị tướng anh dũng, được cai trị bởi một vị hoàng đế từ khi sinh ra đã được nữ thần ánh sáng chúc phúc được gọi là Minh Đế. Đó chính là vị hoàng đế có tâm hồn lương thiện được thần linh lựa chọn, sở hữu sức mạnh của thần thánh, anh hùng và tốt bụng được tất cả mọi người yêu mến. Chỉ cần là nạn dân của chiến tranh, có thể đến được Thánh Thành, con sẽ được che chở và bảo vệ!
Tiểu Hoàng Tử run rẩy nói:
- Mẹ à! Nếu Minh Đế tốt bụng như vậy? Nếu Thánh Thành lợi hại như vậy? Tại sao họ lại không tới giúp chúng ta? Không bảo vệ cho bá tánh của chúng ta?
Ở bên cạnh hoàng hậu, đức vua đặt tay lên vai của tiểu hoàng tử lắc đầu nói:
- Con trai! Thánh Thành tuy mạnh mẽ nhưng đại lục này rộng lớn như vậy, có nhiều thế lực hùng mạnh như vậy Thánh Thành cũng không thể kiểm soát được tất cả. Thần thánh kỵ sĩ quân đoàn của Thánh Thành tuy cường đại nhưng trên đại lục này cũng có rất nhiều đội quân có thực lực đáng sợ không ngại va chạm với bọn họ. Minh Đế mặc dù có lòng nhưng cũng không thể tùy tiện xuất binh giúp đỡ chúng ta. Hiện tại có thể nhờ cậy bọn họ cưu mang con cùng mọi người, đối với chúng ta đã là ân huệ rất lớn rồi! Làm sao có thể trách cứ bọn họ được chứ! Suy cho cùng chiến tranh tàn khốc, mọi người gϊếŧ chóc lẫn nhau vì lợi ích, có thể tồn tại một Minh Đế anh hùng, một Thánh Thành để dân tị nạn cơ cực tìm đến đã là vô cùng khó có được. Con trai, ta mong con và mọi người có thể đến được Thánh Thành, rời xa cuộc chiến tranh đẫm máu này, tận hưởng những ngày tháng yên bình! Đây cũng chính là tâm nguyện cuối cùng của ta và mẹ của con!
Tiểu hoàng tử lắc đầu, nước mắt tuôn rơi:
- Phụ hoàng! Mẫu hậu! Còn hai người thì sao?
Đức vua cười nhẹ nói:
- Kẻ địch đang tiến đến, ta sẽ ở lại tử thủ trong kinh thành. Như vậy bọn chúng sẽ không có cơ hội đuổi theo mọi người.
Hoàng hậu cũng gật đầu, nắm lấy tay chồng nói:
- Đúng vậy! Mẫu thân cũng sẽ ở bên cạnh của phụ hoàng con! Cùng sinh, cùng tử!
Đức vua chợt đưa tay lên, vuốt ve mái tóc cùng khuôn mặt dịu dàng của hoàng hậu, ánh mắt chứa chan tình cảm.
Tiểu hoàng tử nắm chặt tay của hoàng hậu, lắc đầu, nước mắt tuôn rơi lã chã:
- Không! Con không đi! Xin hãy cho con được ở lại cùng hai người!
Hoàng hậu đưa tay lên, một bàn tay vẫn nắm lấy tay của tiểu hoàng tử, tay còn lại thì lau nước mắt trên khuôn mặt thơ ngây của cậu. Một nụ hôn nhẹ nhàng yêu thương trao trên trán của cậu mà cười nói:
- Con trai! Con chính là hy vọng của chúng ta! Hãy dẫn dắt mọi người đến Thánh Thành thuận lợi rồi sống thật tốt có biết hay không?
Đoàn xe ngựa bắt đầu khởi hành. Những người dân lưu vong nhìn về quê hương tươi đẹp hiện tại đang chìm ngập trong khói lửa rồi đau lòng cất bước lên đường.
Tiểu hoàng tử bình thường thông minh, lãnh đạm đến lúc này cũng không kìm được nữa mà òa khóc, bàn tay đưa ra chới với không muốn xa rời, mà ở lại nơi này, hoàng hậu xinh đẹp và dịu dàng cũng đưa tay lên, dùng chiếc khăn nhỏ lau những giọt lệ đến ướt đẫm rồi nép vào lòng của đức vua nhìn bóng con trai cùng đoàn người dần dần xa khuất.
Bóng đen dần dần bao trùm lên vương quốc...