Quang Minh Thánh Đế gật đầu, hướng tới các binh lính của Man Tộc lập tức phát khởi mệnh lệnh:
- Tốt lắm! Vô Ngã tướng quân nghe lệnh!
Vô Ngã lập tức phủi bụi trên quần áo rách rưới của mình, quỳ gối thi lễ:
- Có mạt tướng!
Giọng của Quang Minh Thánh Đế tiếp tục vang lên:
- Hung thú tại Hoang Dã Sơn Mạch đang tràn xuống ngày càng nhiều. Tại biên giới tiếp giáp Thu Nguyệt Quốc, Thiên Cơ Quốc cùng với Cực Bắc Hoang Nguyên của chính các ngươi, liên minh thánh thành chúng ta mỗi ngày đều hi sinh không ít.
Các ngươi hiện tại nhận lệnh trấn thủ biên giới của Cực Bắc Hoang Nguyên, hỗ trợ quân đội của chúng ta ngăn chặn hung thú, không được để bọn chúng lọt qua phòng tuyến, bảo vệ cho bá tánh nhân loại cùng Man tộc dân của các ngươi khỏi bị hung thú làm hại. Khi cần thiết phải nghe theo điều động mà làm việc. Đây là thay cho hình phạt tử tội dành cho các ngươi, đời này chỉ đến khi già yếu mới có thể trở về.
.
Ngược lại, các ngươi ngăn cản hung thú bảo vệ các quốc gia khác, bá tánh an ổn làm ăn phát triển, liên minh sẽ chu cấp cho tộc dân các ngươi lương thực và vật tư để trả công.
Cho các ngươi thời gian một tuần lễ để về nhà chuẩn bị rồi lập tức lên đường!
Vô Ngã hai tay chống xuống đất, quỳ gối dập đầu:
- Mạt tướng tuân lệnh bệ hạ!
Quang Minh Thánh Đế cũng không nhìn hắn, quay sang nhìn Thuần Khiết công chúa, đưa tay lên, vuốt ve mái tóc của nàng:
- Một tuần lễ này về nhà chuẩn bị, các ngươi mang theo lương thực của chúng ta phân phát về cho tộc dân cùng gia đình, nói với gia đình của các nàng ngươi lương thực này là do các ngươi nhận lệnh trấn giữ hung thú tại biên giới mà có! Nói với họ rằng, đây không phải là do tàn sát và cướp bóc mà có được...
Nói với họ rằng... Man tộc từ nay về sau vĩnh viễn sẽ không bao giờ tàn sát và cướp bóc nhân loại nữa...
Nói với họ, các ngươi không phải là những kẻ cướp bóc, máu lạnh, các ngươi không phải là rác rưởi...!
Những việc này... Các ngươi có làm được không?
Vô Ngã run rẩy kích động, bất giác nước mắt tuôn trào:
- Quang Minh Thánh Đế bệ hạ! Xin đội ơn ngài! Ngài đã mang ánh sáng của sự sống và tương lai đến cho Man tộc chúng ta. Mạt tướng cùng đồng tộc nhất định sẽ nghe lời ngài dạy bảo!
Nói đoạn hắn đứng dậy, lau nước mắt rồi rút ra vũ khí nghiến răng nói:
- Chỉ là trong số bầy đàn chúng ta có một nhóm ưa thích cướp bóc làm ác cùng với đào phạm của nhân loại kết bè thành một tổ chức cướp bóc tại bên trong thung lũng địa ngục. Hiện tại, mạt tướng xin người cho phép ta xuất binh tiêu diệt đám này, Man tộc từ nay về sau nhất định sẽ đồng lòng trung thành với bệ hạ, không dám trái lời dạy của ngài!
Tộc trưởng của Man tộc cũng kích động gật đầu mà nói:
- Đúng vậy! Bệ hạ! Thung lũng địa ngục là đại bản doanh của tướng cướp Man Rợ là tên phản trắc của Man tộc chúng ta. Bọn chúng liên minh với các tội phạm đào vong của nhân loại vì vơ vét hưởng thụ không những nhân loại mà cả đồng tộc cũng tiến hành cướp bóc, làm ác. Chỉ là địa điểm này quá mức dễ thủ khó công, nếu như thánh thành đại quân tấn công nhất định sẽ phải tổn thất rất nhiều. Xin bệ hạ hãy để bọn nhỏ vì ngài mà hi sinh, trở thành những tấm khiên thịt mở đường, giảm bớt tổn thất cho thánh thành đại quân của bệ hạ!
Chỉ thấy Quang Minh Thánh Đế lắc đầu, ôm lấy Thuần Khiết công chúa vào trong lòng quay ngựa rời đi:
- Không cần!
Khi ta ở nơi này, người ấy đang chiến đấu cùng hung thú tại biên giới! Mà cách đây hai ngày... Địa ngục thung lũng với tổ chức cướp bóc đáng sợ mà các ngươi nói... Đã bị người ấy một mình dọn dẹp sạch sẽ rồi!
Những lời này vang lên cả tộc trưởng Man tộc cùng với Vô Ngã đại tướng quân của họ nhìn nhau không thể giấu nổi ánh mắt sợ hãi.:
- Cái gì?
...