Bàn tay của Quang Minh Thánh Đế đặt lên chuôi kiếm, trái tim ngập tràn căm hận nhưng lý trí mách bảo hắn không được ra tay...
Hắn là anh hùng của nhân loại, là niềm tin của nhân loại duy trì chính nghĩa và nền hòa bình quý giá, mọi việc làm của hắn đều phải xem xét kỹ càng.
...
Đúng vậy!
Nếu hắn là một người bình thường...
Ở vào một cương vị khác.
Hắn đã rút kiếm! Chém về hai tên gia chủ ngang ngược hại nước, hại dân, hại người hắn yêu ở phía trước thành hai mảnh không chút do dự...
Nhưng ở cương vị hiện tại...
Bọn chúng lấy danh nghĩa là đồng minh, lấy những tội ác bọn chúng gây ra là việc nội bộ riêng của quốc gia bọn chúng, yêu cầu Thánh Thành không được tùy tiện can dự độc đoán, yêu cầu Quang Minh Thánh Đế hắn không được vì tình cảm với Thuần Khiết công chúa lấy việc công báo tư thù.
Những lý lẽ này, thân là thế lực duy nhất được tin tưởng, cho mình quyền phán xét và sở hữu quân đội duy trì trật tự, hắn là chỉ huy tối cao nhất định phải giải quyết cẩn thận và hợp lý...
Hắn không thể tùy tiện ra tay...
Bàn tay hắn run rẩy cầm lấy chuôi kiếm nhìn hai tên gia chủ phía trước ngập tràn căm hận cùng tức giận...
...
Bất giác, bàn tay của Quang Minh Thánh Đế buông lỏng, quay người rời đi.
...
Phập!
Phập!
...
.
Bất ngờ lúc này hai vị thân tướng sau lưng chàng lao tới, bọn họ không nói lời nào lạnh lùng dùng kiếm đâm xuyên qua thân thể của hai vị quân chủ trong ánh mắt sợ hãi khủng bố của đối phương. Không những thế, bọn họ còn xoay kiếm một vòng khiến cho đối phương cảm nhận nỗi đau đớn đáng sợ trước khi chết rồi rút kiếm ra. Ánh mắt họ thể hiện rõ sự căm thù không hề che giấu. Hai kẻ quân chủ hai mắt mở lớn, máu trào ra miệng và cơ thể lênh láng ra bên ngoài. Chúng sợ hãi cảm nhận cái chết đau đớn tàn nhẫn đang lạnh lùng kéo đến, ánh mắt dần dại đi chỉ tay vào hai vị tướng quân đó không cam lòng nói:
- Ngươi….ngươi….!
Rồi gục xuống.
.
Hai vị tướng quân thu kiếm vào vỏ. Quay lại quỳ xuống hướng Quang Minh Thánh Đế. Trong đó một người đeo mặt nạ bằng bạc nói:
-Mạt tướng Lôi Điện – Thống lĩnh thủ vệ quân đội Mạn Bắc!
Người còn lại là một viên tướng trẻ tuổi,ánh mắt tinh anh có một mái tóc bạc trắng:
- Mạt tướng Bạch Tâm – Thống lĩnh vệ hoàng doanh trung ương quân đoàn số 7.
Hai người hướng Quang Minh Thánh Đế cúi đầu đồng thanh nói.
Chỉ thấy Quang Minh Thánh Đế đặt tay lên trên vai của ta, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Ái khanh! Ta sao có thể trách các ngươi!
...
Làm rất tốt!
...
Hình bóng của Quang Minh Thánh Đế cầm lấy tay Thuần Khiết công chúa rời đi xa dần. Để lại câu nói vang vọng bên trong đại điện:
- Để có được nền hòa bình này, đã có biết bao nhiêu sinh mạng phải trả giá! Chiến tranh tàn khốc như vậy đã quá đủ rồi! Nó sẽ phải chấm dứt!
Các vị quân chủ! Bản đế đã nói từ trước! Hiện tại! Cũng đừng trách chúng ta vô tình!
...
.
Lúc này trong đại điện hai vị tướng quân Thánh Thành đồng thời đâm sâu thanh kiếm vào người của hai vị Thù Hận gia chủ rồi nói lớn:
- Thánh Thành có lệnh! Nếu các thế lực các ngươi không chịu giải tán quân đội tiếp tục duy trì chiến tranh sẽ giống như hai gia tộc này!
Kiếm của họ rút ra, hai vị gia tộc đổ người xuống giãy giụa trong vũng máu trước ánh mắt kinh sợ của tất cả mọi người.
Âm thanh vang lên chấn động linh hồn - Đồ sát toàn tộc!
Cái gì?
Tất cả mọi người không thể tin được những gì nghe thấy.
Hai vị gia chủ trước lúc chết run rẩy, hai mắt mở lớn sợ hãi, đưa bàn tay lên chới với hướng về phía hai vị tướng quân hung tàn:
- Xin đừng...! Xin đừng...! Van xin các ngài...! Chúng ta... Chỉ là làm theo di... Nguyện...
Sau đó thì nằm trên vũng máu, chết không nhắm mắt.
...