Chương 3: Chính truyện thiên (3) - Lãng Tử tướng quân cùng sự bại vong của Thu Nguyệt Quốc

Nếu nói Quang Minh Thánh Đế là anh hùng thiên cổ thì Lãng Tử tướng quân của Thu Nguyệt quốc chính là một tuyệt thế thiên tài. Hắn trời sinh thông minh, cho dù là cầm kỳ thi họa đều đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực khiến người ngưỡng mộ. Người đời vốn cho rằng vị tuyệt thế thiên tài này sẽ trở thành một bậc trí giả vang danh. Nào biết khi đất nước lâm nguy hắn xin lãnh binh chống giặc, người ta lúc này mới hay rằng hắn vậy mà một thân võ công cao siêu đánh bạt quần hùng, lại tinh thông binh pháp, trí dũng song toàn, sau nhiều năm chinh chiến vang dội đã trở thành đệ nhất mãnh tướng của Thu Nguyệt quốc. Truyền kỳ của hắn lưu truyền không ngớt, cho đến ba năm trước, Tà Vương xuất hiện, địa ngục quân đoàn đáng sợ tấn công toàn đại lục. Tà Vương chinh phạt liên tiếp nhiều quốc gia, khiến cho biết bao mãnh tướng của nhân loại không thể chống lại mà đi vào sử sách. Kẻ địch đáng sợ vượt ngoài nhận thức của con người, Lãng Tử cùng 20 vạn thiết giáp quân tử chiến thất bại, trận chiến long trời lở đất diễn ra trong 7 ngày, lực lượng chỉ còn lại 4 vạn tàn binh. Chỉ có thể dùng kế liều mình đưa công chúa và bá tánh rút lui về Thánh Thành, còn bản thân và binh sĩ đoạn hậu, kiên cường chống lại kẻ địch mà hi sinh đến người cuối cùng.

Người đời nói rằng Lãng Tử võ công cao cường đến nỗi Tà Vương vì y mà phải lần đầu tự mình xuất thủ. Lãng Tử binh pháp vô lượng đến nỗi kẻ địch phải nhờ đến Diệt thế yêu cung để phá hoại trận hình kiên cố của Thu Nguyệt quốc thiết giáp quân. Nhưng người đời cũng nói, Tà Vương đáng sợ đến mức khi lãng tử tung hoành trên chiến trận, hắn chỉ đánh ra 3 chiêu đã khiến y bị bắn ngược trở về tận trung quân, máu tươi trào ra miệng, sinh mệnh chỉ còn một nửa. Diệt thế yêu cung của kẻ địch đáng sợ đến mức khi hàng vạn thiết giáp quân kết trận thành đội hình kiên cố, một nữ tử bên cạnh Tà Vương giương một thanh yêu cung hắc ám về phía đại quân, một tên bắn ra hóa ra ngàn vạn, hủy thiên diệt địa khiến đại quân tử thương thảm trọng, đội hình tan tác. Người đời bởi vậy lại càng thấy Tà Vương đáng sợ lại càng đáng sợ, lại càng thêm lo lắng Quang Minh Thánh Đế và Thánh Thành liệu có thể bảo vệ nhân loại khỏi kẻ thù kinh khủng đến từ địa ngục này không.

Nhưng có một giai thoại khiến cho nhân loại từ đấy mà ngập tràn hi vọng. Đó chính là vào giờ khắc địa ngục quân đoàn tiêu diệt Thiết Giáp Hùng Binh của Thu Nguyệt quốc, một toán ma binh đã đuổi kịp bá tánh mà tiến hành đồ sát, ngay lúc này một lực lượng kỵ binh cứu viện đã hỏa tốc tiến đến, chính là Quang Minh Thánh Đế. Lực lượng kỵ binh này đã hành quân liên tục 3 ngày không nghỉ nhưng khi nhìn thấy kẻ thù lại giống như dũng sĩ ăn no ngủ kỹ mà ra trận. Nhanh chóng lao vào chiến đấu với kẻ thù bảo vệ cho bá tánh đang bị truy đuổi. Bản thân Quang Minh Thánh Đế giống như chiến thần một mình một ngựa xông lên phía trước vào trong giữa vòng vây của kẻ thù cứu ra nạn dân đang bị giết chóc. Trong tiếng kêu khóc ngợp trời, trong màn chiến tranh ngập tràn khói lửa và đau thương, trong nỗi tuyệt vọng và sợ hãi đến cùng cực, Quang Minh Thánh Đế xuất hiện giống như một chiến thần của ánh sáng. Người ta chỉ thấy một thân ảnh mãnh tướng tuyệt mỹ Vô Địch lão tướng quân đánh ra từng hồi, từng hồi máu bắn đỏ lên áo bào. Người ta nhìn thấy từng lớp từng lớp ác ma kỳ dị gào thét bao vây lấy chàng trùng trùng điệp điệp. Bọn chúng giống như nhìn thấy ngọn lửa hi vọng của nhân loại, bọn chúng hét lên:

- Hắn, hắn chính là Quang Minh Thánh Đế! Chỉ cần giết hắn nhân loại sẽ không còn thủ lĩnh! Chúng ta sẽ giành thắng lợi! Giết chết hắn! Giết chết hắn!

Những người dân sợ hãi, họ không ai nghĩ đến chạy chốn, họ sợ hãi không phải là cái chết, họ sợ hi vọng của họ, hi vọng của nhân loại sẽ bị dập tắt.

Chỉ thấy ánh sáng chói lòa khiến người ta không thể mở mắt, trong muôn vàn tiếng gầm rú điên loạn sợ hãi đến tận cùng khiến người ta không thể nào còn nghe được âm thanh, khi tất cả kết thúc, Quang Minh Thánh Đế tiến lại để lại đằng sau hàng ngàn thi thể to lớn đáng sợ của ma quỷ, phía sau lưng chàng lúc này đoàn kỵ binh hộ vệ cũng đang hỏa tốc tiến đến. Chàng xuống ngựa, nắm lấy tay một người con gái có ánh mắt trong trẻo đang run rẩy mỉm cười mà nói:

- Đừng sợ! Có chúng ta ở đây! Sẽ không ai có thể thương tổn được các ngươi!

Bất chợt lúc này có một tiếng cười lớn rung chuyển đất trời. Ở bên kia chiến tuyến cách xa trăm dặm một thân ảnh thần bí ngồi trên kiệu hướng ánh mắt u ám hướng về phía này, tiếng nói nhẹ nhàng như thấu tận linh hồn của từng người:

- Quang Minh Thánh Đế! Giỏi lắm! Tiếc rằng nơi này không phải là chiến trường của chúng ta! Ngươi vẫn cứ nên trở về để bảo vệ Thánh Thành của mình cho thật tốt!

Nói đoạn thân ảnh thần bí đó nhẹ nhàng vỗ tay lên kiệu nói:

- Đi!

Chỉ thấy binh đoàn địa ngục như làn khói đen từ từ rút lui khỏi chiến trường.

Quang Minh Thánh Đế nhìn mọi người rồi lên ngựa! Giơ kiếm lên trời nói, âm thanh vang vọng cửu thiên:

- Tà Vương! Bổn đế chờ ngươi ở Thánh Thành! Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi bảo vệ mọi người!

Dân chúng nhất thời tất cả quỳ xuống, tung hô:

- Bệ hạ vạn tuế! Thánh Thành bất diệt! Bệ hạ vạn tuế! Thánh Thành bất diệt!

Âm thanh vang vọng giống như ý chí quyết tâm của toàn nhân loại chống lại tà ác xuyên qua không gian hướng đến cỗ kiệu của Tà Vương. Chỉ thấy Tà Vương nghe thấy chợt nở một nụ cười vang vọng. Giống như kẻ điên nghe thấy một câu truyện vui cười nhất thế gian.:

- Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha!

Tiếng cười của y lướt qua những con ác ma to lớn, lướt qua những con quỷ khát máu ánh mắt đỏ lòm, lướt qua nữ tử đang ôm lấy thanh diệt thế yêu cung ánh lên hắc ám vô tận, lướt qua vô số những đội binh lính ma tộc và quỷ tộc nối đuôi nhau hành quân không dứt, lướt qua những bãi chiến trường ngập tràn khói lửa , lướt qua vô số những chiến binh nhân loại vì chống lại bọn họ chỉ còn lại thi thể ánh lên nét sợ hãi. Cuối cùng hòa vào làn khói tan biến trong đau thương vô tận của ngọn lửa chiến tranh.

….