Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Cổ Thần Văn

Chương 29: Chính truyện thiên (29) - Chính các ngươi đã hại nàng...!

« Chương TrướcChương Tiếp »


Có người nói Tà Vương chính là một anh hùng, không những vậy còn là một cái thế anh hùng, tại sao lại có thể là kẻ tà ác nhất có được tà ác chi tâm khiến cho trời đất căm hận.

Vậy thì lại phải nói.

Chính vì hắn là anh hùng... Cho nên hắn mới chính là kẻ tà ác nhất!

Trên cuộc hành quân của mình, Tà Vương đã thống lĩnh ma quỷ quân đoàn dưới trướng tắm máu rất nhiều đại quân và cường quốc khiến cho thiên hạ người người căm hận, nguyền rủa.

Đã có biết bao nhiêu sinh mạng bị chết đi dưới cuộc càn quét của hắn, biết bao nhiêu chiến sĩ vì bảo vệ quê hương của mình chống lại binh đoàn ma quỷ của hắn mà phải hy sinh.

Hắn không phải là tà ác ư?

Nếu như hắn là kẻ anh hùng.

Vậy thì hắn tại sao lại có thể làm việc này...

Hắn hoàn toàn không muốn làm những việc này...

Nhưng hắn phải làm...

Hắn bắt bản thân phải trở nên vô tình, phải trở nên độc ác để lấy được niềm tin của Ma Tộc để thực hiện kế hoạch cuối cùng của mình...

Từng sinh mạng mất đi trong cuộc hành quân của hắn chính là từng nhát dao lạnh lẽo cứa vào trái tim của hắn một cách đau đớn.

Nói hắn là kẻ tà ác nhất bởi vì hắn tàn ác với cả thiên hạ!

Nói hắn là kẻ anh hùng... Vậy có phải hắn đã quá tàn nhẫn với chính bản thân mình hay không?

Một kẻ tàn ác với cả thiên hạ, lại càng tàn nhẫn với chính bản thân mình như hắn... Còn không phải xứng đáng là kẻ tà ác nhất hay sao?

...

.

Tại bên trong đại điện, ta cùng một vị tướng quân trẻ tuổi khác đứng sau lưng của Quang Minh Thánh Đế, phía trước chúng ta là hai vị tộc trưởng của Thù Gia và Hận gia của Thu Nguyệt Quốc đang quỳ gối.

Bọn họ chính là đại diện cho thế lực tạo phản tại Thu Nguyệt Quốc khiến cho Lãng Tử Tướng Quân phải liều mình tháp tùng Thuần Khiết công chúa trở về.

Chỉ có điều, hiện tại đứng trước hai kẻ thù không đội trời chung này, ánh mắt của Thuần Khiết công chúa hờ hững, vô cảm, nàng chỉ đứng lặng ngắm nhìn Quang Minh Thánh Đế say đắm, không hề quan tâm đến bọn họ.

Quang Minh Thánh Đế đưa tay lên, vuốt ve mái tóc của nàng, quay sang hai vị gia chủ đang quỳ gối dưới đất mà nói bằng giọng lạnh lẽo.

- Bản đế đã nói các ngươi lập tức giải tán quân đội, dừng việc phản loạn tại Thu Nguyệt Quốc, các ngươi bề ngoài tuân lệnh nhưng bí mật bành trướng thế lực. Việc này theo các ngươi nên giải quyết thế nào?

Đằng sau của hai vị gia chủ này, còn có một đám người đang quỳ gối, bọn họ chính là chủ nhân của các thế lực không nghe lời hiệu triệu của Thánh Thành cố tình lưu giữ tư binh.

Không phải tất cả các vị quân chủ còn quân đội đều tập trung về đây nhưng số lượng trước mắt cũng không phải là ít.

Bọn họ quỳ ở dưới nhưng hướng tới Quang Minh Thánh Đế chỉ thể hiện sự thành kính chứ không hề run sợ.

Gia chủ của Thù Gia và Hận Gia nhìn nhau rồi cùng hướng tới Quang Minh Thánh Đế cung kính, gia chủ của Thù Gia nói:

- Quang Minh Thánh Đế! Đây vốn là việc nội bộ của Thu Nguyệt Quốc chúng ta, Thánh Thành xin đừng can thiệp!

Gia chủ Hận gia cũng tiếp lời:

- Đúng vậy! Trong cuộc thánh chiến, bản thân tất cả chúng ta đều mang tư binh của mình đồng lòng tác chiến cùng với Thánh Thành chống lại kẻ địch. Hiện tại thánh chiến thắng lợi người liền ra lệnh chúng ta phải giải tán quân đội. Chúng ta không muốn! Người sẽ làm gì chúng ta?

Dừng một chút, hắn nhìn về phía của Thuần Khiết công chúa trước mặt rồi nghiến răng nói:

- Thiên hạ đều biết Quang Minh Thánh Đế người một lòng si tình cùng Thuần Khiết công chúa! Hiện tại nếu như muốn lấy công báo tư thù vậy cứ việc ra tay! Ta là gia chủ của Hận gia, tất cả những việc ta làm đều là nghe theo di nguyện của tổ tiên. Chúng ta không làm gì sai, không có lỗi với các ngươi, mà bản thân ta cũng không sợ chết!

Nếu có bản lĩnh cứ việc gϊếŧ chết tất cả chúng ta! Để cho thiên hạ này thấy Quang Minh Thánh Đế đại anh hùng như ngươi là người vong ân phụ nghĩa với đồng minh như thế nào? Là một kẻ lấy việc công báo tư thù như thế nào? Thánh Thành đến lúc đó sẽ làm sao còn danh vọng để duy trì hòa bình cho thiên hạ.

Ở bên dưới các chủ nhân của các thế lực cũng liên tục gật đầu đồng ý nói:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Đây là việc riêng của chúng ta, truyền thống truyền lại từ tổ tiên đâu có gây tổn hại đến Thánh Thành, tại sao lại bắt ép chúng ta giải tán quân đội để một mình Thánh Thành độc quyền. Nếu như thiên hạ này chỉ một mình Thánh Thành có quân đội nhưng đại anh hùng Quang Minh Thánh Đế lại là một kẻ lấy việc công báo tư thù như vậy người trong thiên hạ làm sao mà không lo sợ!

Quang Minh Thánh Đế bước tới trước, ánh mắt đỏ rực gằn lên tia máu, lời nói rít qua kẽ răng tức giận:

- Hai người các ngươi!..

...

Các ngươi có biết để chấm dứt cuộc chiến tranh này...

Để có được nền hòa bình này... Biết bao nhiêu người đã phải trả giá...?

...

Chính là lũ khốn kiếp các ngươi cố chấp vì muốn duy trì lợi ích của mình khiến cho nền hòa bình quý giá này tiếp tục bị lung lay...

Chính là... Hai người các ngươi đã thống lĩnh gia tộc tạo phản, tạo ra chiến loạn khiến cho đất nước Thu Nguyệt quốc chia cắt, bá tánh lầm than, khiến cho Lãng Tử tướng quân phải liều mình dẫn nàng trở về. Chính các ngươi đã khiến Lãng Tử tướng quân bỏ mạng...

Chính các ngươi đã khiến nàng trở thành như thế này...

Chính các ngươi đã hại nàng...

Chính các ngươi đã hại nàng...!

...
« Chương TrướcChương Tiếp »