Chương 112: Cổ Phong Tử Thiên (9) - Thiên đạo truy sát, thời gian còn lại



Trong không gian hư vô, một cặp mắt mở ra:

- Một thực thể cường đại đã xuất hiện... Ta có thể cảm nhận được hắn có thể liên kết với đại đạo pháp tắc tạo thành các nhân vật có sức mạnh đáng sợ...

Pháp tắc thiên địa không thể tùy tiện sử dụng như vậy...

.

Tiếng nói của thiên đạo cũng vang lên đáp lời:

- Không sai! Ta có thể cảm nhận được năng lượng của hắn vô chính vô tà. Mặc dù hắn vô tà là rất tốt nhưng nếu không thuộc về chính đạo tự không phải là đối tượng bảo vệ của ta! Tiếp tục tiếp xúc với pháp tắc thiên địa, đối tượng hắn đang hướng tới chính là đại trí tuệ pháp tắc, ta nghĩ hắn có thể đang muốn tạo ra một thực thể chứa đựng trí tuệ của thiên địa này...

Âm thanh đáng sợ chấn động không gian:

- Không được! Đại trí tuệ đã bị sử dụng, thiên cơ cùng bí ẩn sinh mệnh tồn tại vũ trụ đã bị lấy mất, kẻ này phải bị tiêu diệt!

Thiên đạo thở dài:

- Ta hiểu rồi! Nhưng... Hiện tại... Ta không thể nhìn thấy được hắn nữa...!

...

Tác giả đã bị thiên đạo nhắm tới muốn tiêu diệt...

...

Đừng lo... Có ta ở đây... Ta sẽ bảo vệ cho ngài...!

...

Tác giả đã tiến nhập Chung Tình Chi Cảnh...

Linh hồn của ngài đã được chung tình chi cảnh bảo vệ, trở nên đẹp đẽ và chói sáng, ẩn mình trước cặp mắt tìm kiếm của thiên đạo...

...

.

Những giọt nước mắt đau lòng không kìm được rơi xuống.

- Vĩnh biệt Chung Tình...

Ước vọng của ta...

Ngươi... Phải thật hạnh phúc nhé!

...

Cổ Phong Tử quỳ trên mặt đất, nhìn về hình bóng của người con gái đang nắm lấy tay Chung Tình rời đi vào cánh cửa hồi ức ngập tràn khát vọng, đầu gối hắn lê trên mặt đất giống như muốn bò về phía cánh cửa nhưng khựng người lại, nhìn cánh cửa đang dần dần đóng lại, run rẩy nghiêng đầu.

Trong phút chốc ánh mắt hắn trở nên đờ đẫn, vô cảm, rửa trôi đi mọi thống khổ đáng sợ bản thân hắn đang phải gánh chịu.

...

- Vô dục chi nhãn kích hoạt!

Tiến vào trạng thái miễn nhiễm tổn thương cùng kích động.

...

Một bàn tay đầy máu nâng hắn dậy:

- Tác giả đại nhân! Ngài không sao chứ?

Cổ Phong Tử đứng dậy:

- Ta không sao? Ngươi thế nào?

Đại Trí hiện tại lại trở về hiện trạng hai cánh một đen một trắng, cơ thể của hắn chứa đầy những vết thương nhưng đang có dấu hiệu phục hồi:

- Chỉ là một số vết thương nhỏ thôi.

...

Ngu Ngốc hiện tại ra sao?

Ngài quan tâm đến hắn ư? Ngài nên quan tâm đến mình thì hơn! Hắn hiện tại đã rất tốt!

...

Nếu bọn chúng sử dụng đầu óc một chút...

Chúng sẽ biết vì sao trong vô số trận pháp ta bày ra vây khốn chúng không hề có sát trận mà chỉ có suy giảm lực lượng.

Nếu như linh hồn của chúng không phải là quá mức cường đại, ta thực sự cũng không muốn khiến chúng nhận lấy đau đớn đáng sợ ấy...

Nhưng hiện tại... Nhìn thấy ngài thành bộ dạng này... Ta nghĩ bản thân với bọn chúng ra tay vẫn còn quá nhân từ ... !

...

Trong không gian một tiếng cười lớn vang vọng:

- Ha ha ha ha!

Cổ Phong Tử... Ngươi thật ngu xuẩn! Ngươi đã hiện nguyên hình rồi! Không có chung tình chi cảnh bảo vệ! Bản tôn của ta sẽ sớm tìm thấy ngươi thôi! Sẽ khiến cho linh hồn nhơ bẩn của ngươi kết thúc.

Ngươi vốn có thể tạo ra được Chung Tình...

Ngươi vốn có thể tạo ra được nhân cách đẹp đẽ khiến cho thiên địa phải ngắm nhìn...

Nhưng hiện tại... Ngươi không còn hắn nữa...

Ngươi... chỉ còn là một sự nhơ bẩn cần phải thanh tẩy!

Chúng ta sẽ thanh tẩy ngươi... Khiến cho một kẻ nhơ bẩn như ngươi biến mất thật sạch sẽ...!

...

Cặp mắt thiên đạo mở ra...

Không còn chung tình chi cảnh bảo vệ, ánh sáng chói lòa bao bọc vùng đất chứa đựng linh hồn ngài đã vụt tắt...

Vị trí của ngài đang dần bị xác định...

...

Đại Trí giơ tay lên, ánh mắt lấp lánh tia sáng màu xanh, trời đất giống như đang quay cuồng:

- Đảo lộn thiên cơ!

...

Một tầng mây mù che phủ không gian tìm kiếm, thiên đạo chậm trễ hơn trong việc xác định được ngài...

...

Ha ha ha ha! Cổ Phong Tử! Ngươi cho rằng lớp sương mù mỏng manh này có thể ngăn cản được ta sao? Rất sớm thôi! Ngươi sẽ bị ta tìm thấy...

...

Cổ Phong Tử nhìn lên bầu trời đang đảo loạn, quay sang Đại Trí hỏi:

- Còn bao lâu nữa...

Đại Trí suy tư một chút rồi nói:

- Nhân định khó thắng được trời, thiên đạo nếu như toàn lực ra tay trận pháp che mắt này của ta chỉ có thể kéo dài được nhiều nhất ba năm.

Cổ Phong Tử ngửa đầu lên trời mà cười:

- Ha ha ha ha!

Nói đoạn bước đi chậm rãi mà nói:

- Cũng thật là quá lâu!

...

Chung Tình... Ngươi hãy hạnh phúc ở nơi thuộc về mình!

Ngu Ngốc... Ngươi hãy tiếp tục nghỉ ngơi chìm vào giấc ngủ say...!

Ba năm này... Hãy cứ để chúng ta vất vả là được rồi...!

...