Chương 103: Ác Ma Tộc Thiên (3) - Sứ mệnh

Ma Hoàng thoát ra khỏi địa ngục, ánh sáng mặt trời lập tức chiếu rọi lên hình bóng của hắn. Một âm thanh máy móc vang lên trong không gian:

- Đại năng của hắc ám và bóng tối! Nơi này không thuộc về các hạ! Thái Dương Chi Thần đã khóa chặt các hạ! Đề nghị lập tức ly khai!

Ma Hoàng nghiến răng chịu đựng, ngẩng đầu lên trời nhìn ánh dương đang chiếu rọi xuống thế gian mà gầm thét, sau đó thi triển thần thông, chỉ thấy ánh mắt của hắn nhấp nháy ra từng tia hắc ám:

- Tà ác chi nhãn, xin hãy giúp đỡ ta tìm thấy kẻ có tâm địa tà ác nhất thiên hạ để ta có thể trốn tránh khỏi Thái Dương Chi Thần, hoàn thành đại nghiệp của ác ma tộc chúng ta!

Thời gian giống như ngừng trôi, trong khoảnh khắc bóng tối dẫn đường, Ma Hoàng rất nhanh bay tới một bãi chiến trường, ở nơi đó có một tên đại tướng quân của thú nhân tộc đang bóp cổ một cậu bé nhấc lên trên cao.

Ma Hoàng tiến lại gần, ngắm nhìn tên đại tướng quân có danh hiệu Cùng Hung Cực Ác của Thú Nhân Tộc mà trầm trồ:

- Thật là một trái tim tàn độc và man rợ phủ đầy tội ác khiến cho thiên địa bất dung...

Nhưng có điều...

Chỉ thấy Ma Hoàng mặc dù khen ngợi trái tim tàn độc của Cùng Hung Cực Ác nhưng bản thể của hắn lại từ từ tiềm nhập vào cậu bé đang bị hắn bóp cổ trên tay, mỉm cười tà dị mà nói tiếp:

- So với hắn...

Ngươi...

... chỉ là rác rưởi!

...

Ta là một ma vật của địa ngục, khoác trên mình một tấm vải rách rưới, che cho bản thân khỏi ánh sáng mặt trời đang ngày ngày thiêu đốt lên thân thể.

Da thịt của ta cháy khét, cơ thể của ta mỗi thời khắc đều chịu đau đớn giống như bị nướng chín, nhưng điều đó không quan trọng.

Ta dẫu sao cũng chỉ là một kẻ sắp chết...

Khi bước trên con đường này, ma tộc chúng ta đã biết bản thân mình chỉ có ba năm thời gian.

Cũng không phải là ta phải chịu đựng những đau đớn như thế nào, thân thể tàn tạ ra sao...

Mà là đại nghiệp tiêu diệt nhân loại bảo vệ cho mẹ của chúng ta có thành công hay không?

Đây đã là chúng ta may mắn có Tà Ác Chi Tâm của Tà Vương che chở...

Nếu không thì mọi việc đã khó khăn hơn rất nhiều...

Mặc dù Tà Vương hắn là nhân loại, nhưng chính hắn đã nhận ra sự xấu xa của đồng loại mình, giúp đỡ chúng ta trong sứ mệnh này...

Chúng ta phải biết ơn hắn...

Nhưng...

Hắn là nhân loại...

Hắn có thực sự đáng tin hay không?

...

Chúng ta vừa chiến thắng một đội quân rất mạnh của nhân loại. Bọn chúng được trang bị áo giáp hạng nặng, phòng ngự mạnh mẽ.

Nhân loại hiếu chiến và tàn bạo nhưng may mắn trời sinh bọn chúng bản thân yếu ớt. Mặc dù bọn chúng có thể chế tạo ra vũ khí, khôi giáp, cũng biết cách tổ chức đội hình quân đội quy củ nhưng so với các ác ma được sinh ra từ năng lượng của mẹ như chúng ta khả năng chiến đấu của bọn chúng vẫn là thua kém rất nhiều.

Chúng ta vẫn là có thể chiến thắng dễ dàng.

...

Chúng ta đuổi theo một đám nạn dân đang tháo chạy...

Nhìn bộ dạng của bọn chúng thật đáng thương...

Cũng thật tội nghiệp.

Nhân loại chính là dựa vào những thứ này để dối trá mẹ và chư thần hay sao?

Nếu như đây chính là biểu hiện thật sự của bọn chúng...

Nếu như đây chính là bản chất thật sự của bọn chúng...

Nếu như bọn chúng là một đám lương thiện, đáng thương và vô hại như những gì bọn chúng đang thể hiện...

Vậy thì tại sao lại có thể có chiến tranh tàn khốc, tại sao có thể khiến khắp nơi tràn ngập tội ác và khói lửa làm mẹ đau đớn như vậy...?

Một lũ dối trá?

Một lũ đáng chết!

Đáng chết! Đáng chết!

...

Ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang dang tay che chở cho một đám trẻ con...

Một mảnh vỡ lớn bay vào đầu nàng, nàng đã ngất đi, máu chảy rất nhiều nhưng vẫn cố gắng đứng dậy bảo vệ cho bọn trẻ...

Bản thân nhỏ bé yếu ớt còn dang tay che chở cho người khác.

Nàng ta yếu đuối như thế... Vết thương ở trên đầu rất nặng, sao có thể quật cường như vậy?

Đây là thứ mà nhân loại gọi là tình yêu sao?

Móng vuốt của ta bổ về phía nàng.

Nhưng chợt ngừng lại...

Giống như có một sức mạnh vô hình ngăn cản không cho phép ta được ra tay với nàng...

Ta đang làm gì thế này?

Ta đang cứu mẹ, giải thoát cho mẹ khỏi đau đớn, cứu mẹ khỏi nhân loại ti bỉ...

Nhưng ta đang đâm móng vuốt của mình về phía một cô gái có tình yêu tốt đẹp...

Đây... Là cứu mẹ sao???

Ầm!

Kình phong nổi lên mạnh mẽ. Cơ thể của ta bị bắn ra ngoài... Một kỵ sỹ toàn thân tỏa ra ánh sáng ở trên mình ngựa xuất hiện giọng của hắn cất lên rất lớn:

- Quang Minh Thánh Đế ở đây! Ma vật tàn ác! Chết!

Ánh sáng của hắn tỏa ra chói lóa khiến cho cơ thể của ta đau đớn đến bốc cháy.

Nhưng tất cả chúng ta gầm thét vì kích động.

Quang Minh Thánh Đế! Hắn vậy mà lại là Quang Minh Thánh Đế!

Hắn chính là hy vọng của nhân loại! Là mục tiêu quan trọng mà chúng ta cần phải tiêu diệt!

Chỉ cần tiêu diệt hắn! Gϊếŧ chết hắn vậy là đại nghiệp của chúng ta đã thành!

Nhân loại không còn hắn, Thánh Thành mất đi hắn sẽ mất đi niềm tin dành cho thắng lợi. Chúng ta sẽ dễ dàng giành lấy cuộc chiến thắng này.

Tất cả ác ma chúng ta đồng thời điên cuồng lao tới phía hắn.

Hắn rất mạnh mẽ, chúng ta căn bản không phải là đối thủ.

Nhưng chúng ta vẫn điên cuồng lao lên.

Trong lúc những đồng loại của ta bị hắn gϊếŧ chết ta đã tranh thủ được một cơ hội nhảy về phía hắn, bàn tay ta đưa ra, móng vuốt của ta hướng về phía cổ hắn, gần trong gang tấc.

Nhưng... Một bức tường ánh sáng đã ngăn cản móng vuốt của ta tiến vào cắt đứt cổ hắn.

Ta dùng toàn bộ sức lực của mình nhưng không thể.

Ánh sáng của hắn chói lòa tỏa ra, cơ thể của chúng ta bị xé rách, bị thiêu đốt.

Cho đến giờ khắc cuối cùng, ta vẫn không từ bỏ...

Dù biết tất cả chỉ là vô ích...

Chỉ một chút nữa thôi...

Chỉ cách một bức tường ánh sáng kiên cố.

Ta đã có thể gϊếŧ chết hắn.

Gϊếŧ chết hy vọng của nhân loại.

Giúp cho đại nghiệp viễn chinh của ma tộc chúng ta đại thắng.

Có thể giải thoát mẹ khỏi nhân loại ti bỉ...

Nhưng không được.

Cơ thể của ta cháy rụi.

Móng vuốt của ta cũng hóa thành tro.

Linh hồn của ta cũng bị ánh sáng quang minh của hắn phát ra thanh tẩy thiêu rụi giống như xóa đi một thứ nhơ bẩn.

Chỉ một chút nữa thôi... Một chút nữa...

Ta... Đã thất bại rồi...

Cơ thể của ta tiêu thất...

Mọi cố gắng mà ta kiên trì đều đã biến mất.

Mọi đau đớn mà ta ngày ngày phải chịu đựng cuối cùng cũng đã không còn nữa...

.

Vĩnh biệt Ma Hoàng Đại Nhân!

Thuộc hạ xin đi trước một bước!

.

Mẹ à...

Con... xin lỗi...!

.