Nghe lời nàng ta nói, Thanh Lê mới để ý khóe mắt mình ươn ướt, hình như có giọt nước mắt chảy xuống, có lẽ là của cơ thể này.
Nàng dùng đầu ngón tay chạm vào giọt nước mắt, chăm chú quan sát, trong đầu bỗng choáng váng, một lượng lớn ký ức trong 20 năm qua tràn vào.
Nàng, Thanh Lê, lúc nhỏ bị cha mẹ coi là dị loại, dùng nước sôi để làm phỏng cánh tay, không chịu nổi phải trốn khỏi nhà trong đêm. Không có lương thực, đành phải ăn những thứ còn sót lại trong mương. Lưu lạc khắp nơi, bị sỉ nhục và đánh đập. Năm mười tuổi, nàng gặp tiên sư cưu mang, mới có thể tạm yên ổn sống ở Nam Lăng.
Nhưng những ngày tốt đẹp không kéo dài, tiên sư qua đời, người Nam Lăng cũng bắt đầu coi nàng là dị loại, muốn đuổi nàng đi khỏi Nam Lăng, trở thành kẻ ai cũng có thể chà đạp. Đến tận bây giờ, bị Thanh Hà hạ độc mà sắp bỏ mạng tại đây.
Thanh Lê nhìn cảnh này không khỏi muốn nôn, thật lòng cảm thán kịch bản Tư Mệnh viết, kích động đến mức muốn chửi cả tổ tiên mười tám đời của Tư Mệnh tiên quân. Thật sự là quá bi kịch!
Không chỉ bi kịch, mà còn thật vô lý.
Mới đầu đã chết thảm rồi sao?
Núi Tam Thạch nằm trong địa phận Nam Lăng, núi non xanh rờn che khuất ánh mặt trời. Ở đằng xa, dãy núi uốn lượn có thể nhìn thấy, ánh tà dương đổ xuống từ đỉnh núi, mơ hồ như trong giấc mộng, xanh trắng hòa quyện vào nhau.
Nàng khẽ động tai, nghe thấy xung quanh vang lên tiếng rít rì rầm, ngước mắt thấy đầy những con bò cạp độc, nhện tụ tập bên cạnh đôi giày thêu của mình. Nàng nở một nụ cười nhạt, tự nhủ bản thân giống như một chiếc bình chứa kịch độc, độc vật bị hấp dẫn đến cũng có lý do của nó.
Dù khởi đầu chỉ là một nhân vật vô dụng, nhưng tuyệt đối không dễ dàng chết dưới ngòi bút của Tư Mệnh.
Nàng bỗng nghĩ ra điều gì, nhanh chóng tháo dây thừng, lấy một hòn đá nghiền chết những con bò cạp và nhện, lấy chất độc của chúng uống vào miệng.
Lấy độc trị độc.
Hai loại độc trong cơ thể không nhường nhịn nhau, khiến Thanh Lê thổ ra một ngụm máu đen, y phục đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Một lão già chống gậy, tóc mai đã bạc, run rẩy bước tới trước mặt nàng, miệng lẩm bẩm: “Cô nương, nghe đồn độc này do Mạnh Bà tạo ra, không dễ giải trừ, chỉ có độc của mãng xà hoang dã mới có thể giải.”
Thanh Lê choáng váng, không còn nhìn rõ người trước mặt.
Giữa mùa hè, tiếng ếch nhái và côn trùng càng lúc càng ồn ào, càng ngày càng lớn hơn. Cây cối trên núi Tam Thạch tươi tốt, mang chút phong vị của tranh thủy mặc, chỉ là không thể gọi là thanh tĩnh.
Nàng nhìn chân trời xa xăm, mây dày khóa chặt thung lũng xanh đen, tăng thêm vài phần thần bí. Nàng lẩm bẩm: “Hắc Sơn Cốc, mãng xà hoang dã…”
Ở Nam Lăng có một câu chuyện bí mật truyền từ đời này sang đời khác mang tên “Phật Đồ Truyền”, trong đó mở đầu ghi lại mãng xà hoang dã dài mười trượng, thích bóng râm, sống lâu ở Hắc Sơn Cốc, tránh gió tà, răng sắc và độc, chết không nhắm mắt, có thể gọi là linh xà. Trong mấy chục năm, vô số kẻ độc sư lên núi tìm nó để luyện độc, nhưng không ai sống sót. Người đời sau đi tìm, chỉ thấy một vũng máu thịt và xương vỡ nát khắp nơi, thảm không nỡ nhìn.