Thanh Lê nhìn thấy vậy, chỉ chuyển sang cầu xin: “Ta biết sổ mệnh của thần quan không thể để người khác xem. Nếu vậy, ta cũng không làm khó ngươi. Hãy sắp xếp cho ta một thân phận ở nhân gian.”
“Tư Mệnh, bảo trọng.”
Tư Mệnh nhìn theo bóng lưng nàng dần khuất xa, ngập ngừng gọi: “Thanh Lê…”
“Ngươi chỉ có thể ở phàm gian ba năm.”
“Ba năm là đủ.”
Thanh Lê lặng lẽ bước lên cầu Nại Hà, từng bước ung dung, không nhanh không chậm, tà váy tung bay theo gió, lướt qua những đóa bỉ ngạn hoa đỏ rực như lửa, vạt áo vương mùi hương ướŧ áŧ thanh tao, nàng thong thả tiến về phía ánh sáng mờ ảo chập chờn.
Đó là con đường đi về nhân gian.
Nàng khẽ nhếch đôi mày liễu, trong đầu chỉ nghĩ đến vị thần quân cao cao tại thượng kia.
Phù Tang, nước mắt của ngươi, ta nhất định sẽ có được!
~
Vong Xuyên bắt đầu biến ảo, rực rỡ như gương lưu ly. Cái lạnh ẩm ướt như thấm vào tận da thịt, lan dần trên cơ thể của Thanh Lê, khiến từng sợi lông tơ dựng đứng, nàng dần tan vào ánh sáng ấy.
Thanh Lê mở mắt ra, nàng thấy mình đang chảy máu từ thất khiếu, cơ thể tím tái, tay chân bị trói chặt trong một hố đất. Nàng khẽ nhíu mày, lập tức nhận ra mình đã bị hạ độc.
Nàng nén hơi thở, qua lớp da thịt có thể thấy độc tố đang hoành hành trong cơ thể nhỏ bé của mình, lan từ tế bào đến máu, từ máu đến nội tạng.
Thanh Hà mặc thanh y, kiêu ngạo đứng trên miệng hố, hất cằm lên với vẻ ngạo mạn: “Thanh Lê, ngươi vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà Lăng Hoa tiên sư nhặt từ nước khác về. Nam Lăng chúng ta đã nuôi dưỡng ngươi suốt mười năm là quá nhân từ rồi, còn dám mơ ước tranh vị thánh nữ với ta trong lễ Quỷ Khanh.”
“Phì! Thật ngu ngốc! Ta nói cho ngươi biết, chỉ có ta mới có thể lên ngôi thánh nữ, chỉ có ta mới có thể ngày ngày dâng hương trước tượng Mạnh Bà!”
Nói xong, Thanh Hà liền phất tay áo bỏ đi.
Thanh Lê mới nhận ra mình đang ở vùng Nam Lăng, biên giới phía nam của Thịnh Quốc. Trong sáu nước, Thịnh Quốc là nước giàu mạnh nhất về binh lực và tài nguyên, trải dài khắp chín châu. Nam Lăng là vùng hẻo lánh, nhiều rừng mưa và đầm lầy, người dân ở đây có phong tục riêng.
Nghe nói, người Nam Lăng đời đời thờ phụng Mạnh Bà, gọi Mạnh Bà là A Nãi. Họ giỏi về thảo dược và ngũ độc, sáng đi hái thuốc trên núi, tối về nhà nuôi cổ trùng, thích nghiên cứu các bí thuật cổ xưa.
Chẳng trách, loại độc trên người nàng lại mạnh đến vậy. Không có tiên pháp hộ thể, nàng đã không chịu nổi, môi nứt nẻ, răng chuyển xanh đen, nghĩ rằng độc đã thấm vào xương tủy.
Thanh Lê phải thốt lên một câu cảm thán: tín đồ của ta thật sự trẻ trung tài năng.
Thanh Hà thấy nàng đôi mắt long lanh, mái tóc lòa xòa trên trán, trông lại càng đáng thương, lời nói càng thêm cay nghiệt: “Ngươi chính là kiểu người ỷ vào vẻ đáng thương này mà quỳ xuống cầu xin người khác đúng không? Chỉ cần khóc một chút, đến cả ta cũng cảm thấy mủi lòng.”