Mãng Hoang: “Mạnh Bà tha mạng, Mạnh Bà tha mạng!”
Thanh Lê phất tay: “Thôi được rồi. Hôm nay ta chỉ đến lấy nọc của ngươi thôi, chịu đau một chút, ngoan ngoãn phối hợp.”
Mãng Hoang, một con linh xà cổ xưa, lại sợ hãi lùi lại, nhưng Thanh Lê đã nắm lấy đuôi nó: “Trốn cái gì? Chỉ là nhổ cái răng thôi, sẽ không chết đâu…”
Mãng Hoang đau khổ: “Đau lắm mà…”
Thanh Lê khẽ nhướn mày: “Ta thấy da rắn của ngươi đẹp đấy, hay là… ta lột da ngươi về may áo cũng được.”
Mãng Hoang sợ hãi đến mức toàn bộ cơ thể lao nhanh trong khe núi, va chạm làm nứt vỡ tảng đá, đá lớn sụp đổ, mảnh vỡ rơi xuống. Trên mặt rắn hiện rõ: “Mạnh Bà, ngài đừng lại gần!”
Bỗng Thanh Lê nghe thấy tiếng bước chân vội vã, ngay lập tức cảm thấy không ổn, nằm trên bậc đá lạnh lẽo giả vờ chết.
Mãng Hoang liên tục thè lưỡi rắn, quan sát một hồi lâu, không hiểu tại sao vị Mạnh Bà oai phong vừa rồi lại nằm bất động trên mặt đất. Hơi thở của nó phả vào mặt Thanh Lê, làm loạn những sợi tóc đen nhánh của nàng.
Nhưng trong mắt Dư An vừa tới trông thấy lại là một cảnh tượng khác hoàn toàn. Hắn thấy Mãng Hoang đang thè lưỡi rắn, như thể thú sănhứng thú quan sát con mồi bị mắc bẫy đang hấp hối. Quan sát một hồi, con rắn từ từ mở miệng, để lộ những chiếc nanh sắc nhọn, chậm rãi tiến gần, định nuốt trọn con mồi vào bụng.
Khi mãng xà sắp cắn đến, một thanh bảo kiếm ánh bạc với khí thế như cầu vồng thẳng tắp đâm xuyên qua miệng rắn. Mãng Hoang lập tức phun máu, quăng mạnh đầu hất thanh kiếm ra. Dư An nhẹ nhàng lướt trên gió, tà áo trắng phiêu dật, tựa như một vị tiên giáng trần.
Ở bên trong cánh tay hắn ta có một tia sáng vàng khó nhận thấy.
Dư An lại bắt lấy thanh kiếm giữa không trung, tung người lên, cổ tay xoay nhanh như rồng bay, kiếm khí mạnh mẽ đánh tan những tảng đá lớn chặn cửa hang, nghiền chúng thành bụi ngay lập tức.
Thật khó tưởng tượng võ công của người này thâm hậu đến mức nào, có thể đánh ngang ngửa với Mãng Hoang, thế kiếm mạnh mẽ không ai địch nổi. Nhìn khắp Nam Lăng, thậm chí cả những cao thủ thiện chiến của Thịnh Quốc cũng khó mà tìm được một người giỏi đến vậy.
Mãng Hoang bị thương nặng, máu và mủ rỉ ra từ những khe vảy, toàn thân nhầy nhụa máu.
Thanh Lê nằm bất động trên mặt đất giả vờ chết, thở dài: “Đã bảo rồi, không bằng để ta nhổ răng lấy nọc rắn, xin tha mà còn làm ầm ĩ như thế, đáng đời!”
Dù sao thì Mãng Hoang cũng do nàng nuôi lớn từ nhỏ, hồi nhỏ nó còn thường cuộn quanh cổ và tay Thanh Lê. Không thể thấy rắn mà không cứu được.
Thanh Lê đột nhiên ho ra vài ngụm máu đen, trông như bị thương nặng, thành công thu hút sự chú ý của Dư An.
Dư An lập tức tiến tới, có chút bối rối đỡ lấy Thanh Lê.
Nàng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn, nhưng lúc này lại nhẹ nhàng như mưa xuân xoa dịu lòng nàng: “Thanh Lê cô nương, không sao chứ?”