Khoé môi của nam tử rỉ ra một tia máu đen, độc đã thâm nhập vào tim, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng thanh nhã, cố nén nỗi đau đớn xé ruột gan.
Thanh Lê nói: “Ngươi sắp không chịu nổi nữa rồi, đưa ngọc bội cho ta, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.”
Hắn lại cẩn thận cất ngọc bội, nở nụ cười nhẹ như làn gió xuân lướt qua cơn mưa nhỏ, khí chất lạnh lùng giống như viên ngọc bội trong sáng ấy, thanh thoát như vật trên trời.
Thật vô nghĩa, cho dù ngọc bội quý giá vạn kim, nó có thể quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình sao? Chẳng lẽ bị mất trí rồi.
Thanh Lê bĩu môi, khoác lại hành lý, không quay đầu mà tiếp tục đi về phía trước: “Được thôi, tiểu nữ cũng không cướp đồ của người khác. Dù sao cũng là một lần gặp gỡ, đợi ta quay lại sẽ tìm cho ngươi một nơi phong thủy tốt, chôn cất cả ngươi và ngọc bội của ngươi.”
Nàng hỏi: “Tiểu nữ tên là Thanh Lê, không biết công tử tên gì? Sau này không thể lập một bia mộ vô danh cho ngươi được.”
Chàng trai lạnh lùng đáp: “Đã là người sắp chết, vậy xin cô nương đặt tên giúp.”
“Ta đặt tên cho công tử?”
Nàng gật đầu, nhìn nữ tử trước mặt y phục giao lĩnh xanh lam thêu dệt tỉ mỉ, thắt lưng bạc mảnh vây quanh eo, vòng cổ hình dây leo đeo trên cổ, gấu váy xếp ly treo lủng lẳng chuông bạc nhỏ, từng động tác vang lên tiếng chuông thanh thúy như âm nhạc của trời.
Chỉ thấy nàng mở đôi môi đỏ: “Ta nghĩ ngươi giàu sang phú quý, vàng bạc đầy nhà, vậy thì gọi ngươi là Phú Quý nhé.”
Nam tử không đáp, lạnh lùng nhìn nàn.
Thanh Lê bị nhìn đến không thoải mái, nghĩ lại mình từng đặt tên cho quỷ hồn là Cẩu Tam, Cẩu Tứ, giờ đã chọn cho hắn cái tên hay nhất mà vẫn chưa vừa ý.
“Vậy… Vượng Tài?”
…
Vẫn im lặng.
Những món trang sức bạc trên người Thanh Lê rung động, phát ra tiếng kêu leng keng: “Ta muốn ngươi cả đời bình an, vậy thì gọi ngươi là Dư An nhé.”
Cuối cùng, chàng trai cũng đáp: “Đa tạ.”
“Đa tạ cái gì, ta còn chưa cứu ngươi.”
Bóng dáng nàng dần xa, cho đến khi rẽ vào một góc tối, vẫn không nghe thấy tiếng van nài nào từ người phía sau.
Người có khí tiết và tinh thần cao thường chết sớm hơn, Dư An so với Thanh Lê thì đúng là trời đất cách biệt. Vết bỏng bên trong cánh tay của Thanh Lê âm ỉ đau, như nhắc nhở chủ nhân của cơ thể này đã đi một con đường không hề dễ dàng.
Ở Vong Xuyên quá lâu, Thanh Lê đã trở nên tê dại. Mặc dù không biết tại sao hắn không thể buông bỏ miếng ngọc bội đó, nhưng đời người ngắn ngủi, nếu việc gì cũng không thể buông, chỉ khiến bản thân tự chuốc lấy đau khổ cả đời.
Đêm đã về khuya, cái lạnh càng thêm khắc nghiệt.
Trong gió đêm vang lên tiếng sột soạt, như thể có thứ gì đó đang lén lút tiến lại gần. Năm giác quan của nàng nhạy bén ngửi thấy mùi lạ, lập tức ẩn mình sau bụi cỏ.
Ánh lửa le lói chiếu sáng con đường núi mờ mịt, hàng chục hắc y nhân che mặt, tay cầm đuốc và dao, chặt phá lung tung những bụi cây trước mặt với vẻ hốt hoảng, như đang tìm kiếm thứ gì đó.