Chương 10

Đôi lông mày liễu của nàng nhướn lên, giọng lạnh lùng, không thấy chút nào dịu dàng yếu đuối, nàng nói: “Tư Mệnh, ngươi muốn ép ta quay về thì nói thẳng ra, cần gì phải bày ra vòng vo chuyện này.”

Lão già lấy khăn lau mồ hôi: “Cô nương nói đùa rồi, ta chỉ là một người dân bình thường.”

Thanh Lê gắt lên: “Tư Mệnh, đừng giả vờ.”

Lão già lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng: “Mạnh Bà, ngươi nên về sớm đi, ta không dám can dự vào mệnh lộ của Thần Quân đâu. Tranh thủ khi mọi chuyện chưa bung bét, nhanh chóng trở về.”

Thanh Lê đứng trên bậc đá xanh, gắng gượng đứng thẳng người: “Vậy ngươi sắp xếp cái kịch bản nhảm nhí này sao? Ta đã đến rồi thì tuyệt đối không quay về.”

Lão già nói: “Bây giờ ngươi là phàm nhân, không có tiên pháp, không đấu lại mãng xà hoang dã đâu.”

Thanh Lê phủi bụi trên áo: “Nói nhiều vô ích, ngươi nghĩ ta ham sống sợ chết sao? Ta nói cho ngươi biết, bà đây nhất định sẽ đi!”

Tư Mệnh khuyên không được, để lại một câu “Ai mà không biết Mạnh Bà ham sống sợ chết lại còn tham tiền” rồi biến mất nhanh như gió.

Thanh Lê liếc mắt khinh thường, nàng chỉ tham tiền thôi mà.

~

Tới khi đêm buông xuống, Thanh Lê một mình lên Hắc Sơn Cốc tìm mãng xà hoang dã.

Ký ức ùa về, Hắc Sơn Cốc nằm ở nơi giáp ranh ba nước, thuộc địa phận Thịnh Quốc, cao chót vót.

Đêm khuya buông xuống, ánh sáng yếu ớt tỏa ra lạnh lẽo, chập chờn ẩn hiện, tất cả cảnh vật trong tầm mắt đều lờ mờ. Sương mù dày đặc như cướp đi tầm nhìn. Thanh Lê rón rén cúi người bước đi, miệng lẩm nhẩm tiếng gì đó. Một con rắn hoa nhỏ đen trắng rít lên, quấn quanh cành cây nhìn nữ tử dưới gốc cây.

Chỉ dựa vào tiếng rít của rắn để dẫn đường, nghe âm thanh phân biệt vị trí. Không biết có phải con rắn cố tình trêu đùa nàng không, toàn chọn con đường bùn lầy, làm cho chiếc váy đen thêu hoa văn tối của nàng bị lấm đầy bùn đất.

Đi mò mẫm suốt một canh giờ, cuối cùng nó cũng dẫn nàng đến một hang động ẩn khuất. Con rắn hoa nhỏ cuộn mình lại, nhất quyết không dám chui vào.

Thấy phản ứng của nó, chắc chắn là đã tới nơi mãng xà hoang dã ở. Lườm con rắn nhát gan một cái, nàng kéo tay nãi, cẩn thận bước vào trong hang, cảm giác ngay luồng gió lạnh thổi tới. Trong hang đá lộn xộn, quả là núi cao che ánh mặt trời, dưới đất âm u nhiều rêu mọc. Đường đi quanh co khúc khuỷu, âm u đáng sợ.

Nàng lấy ra ngọn lửa nhỏ, thổi nhẹ, ánh sáng yếu ớt của ngọn nến chiếu sáng chút ít bóng tối sâu hun hút như vực thẳm. Quanh co qua phiến đá, chân nàng bị một nhánh cây to vướng lại, ngã nhào xuống, ngã rất nặng.

Nàng oán trách quay đầu nhìn lại, phát hiện không phải là nhánh cây, mà là chân của một người chắn ngang đường khiến mình ngã. Nàng phủi váy áo, rũ bụi đất, rồi đá mạnh vài cái vào cái chân vô duyên.

Cái chân ấy không có cảm giác, không hề động đậy. Thanh Lê tò mò ngoảnh đầu lại xem thử chủ nhân của cái chân vô duyên kia là ai.