Gió đêm nhẹ lay, những con bướm bạc dẫn lối chiêu hồn bay lượn phía trước, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, hoa Mạn Châu Sa nở rực như những ngọn đèn l*иg bên bờ hai bên cầu Nại Hà. Ánh trăng bạc tràn ngập, cảnh vật bị bao phủ trong làn sương mù dày đặc.
Sau khi chết, con người sẽ đến bờ Vong Xuyên, nhưng hiện tại vô số vong hồn đang bị mắc kẹt nơi này, đám đông chen chúc, các vong hồn không thể tiến đến kiếp sau.
Thanh Lê khoác áo xanh, dáng người uyển chuyển, bước đi nhẹ nhàng như dòng thu thủy, khí chất thanh nhã, lạnh lùng. Nàng dùng linh lực hòa giọt lệ vừa lấy được từ vong hồn vào nồi, rồi cầm chày gỗ khuấy thuốc.
Giọt lệ rơi vào nồi, mặt nước thuốc như tấm gương phản chiếu những ký ức của vong hồn, từng khung cảnh hiện ra trước mắt nàng rõ ràng như cuộn tranh được mở ra.
“Ngươi tưởng mình đã cưới được người đàn ông mà ngươi yêu, nhưng không ngờ phu quân của ngươi chỉ lợi dụng gia đình ngươi để phát triển sự nghiệp của bản thân, nhốt ngươi trong phủ suốt nhiều năm nhưng lại không hề yêu thương ngươi…”
Đôi mắt của vong hồn vô hồn, một lúc sau mới cất lời: “Mạnh Bà… ta chỉ xin một bát canh thuốc để quên đi hắn… ta không muốn nhớ những chuyện này nữa.”
Thanh Lê nhìn nồi thuốc bốc khói lơ lửng, hương vị ngọt, đắng, mặn, ngọt lan tỏa ra, trên trán nàng hiện lên vẻ ưu tư khó nói. Nàng uống một ngụm, vị đắng tràn ngập trong miệng. Chưa uống hết bát thuốc, nàng đã làm đổ ra đất.
Vong hồn hỏi: “Mạnh Bà, có chuyện gì sao?”
Thanh Lê nói dối: “Không sao, chỉ là thuốc bị cháy khét, ngày mai ngươi hãy đến uống.”
Vong hồn hơi thắc mắc, thuốc cũng có thể bị khét sao?
Ba bốn vong hồn trên cầu nhìn thấy, khinh bỉ nói: “Cô nương, nếu muốn xin bát canh thì hãy từ bỏ đi. Chúng ta đã ở đây mười năm, ngày nào cũng đến xin canh nhưng Mạnh Bà luôn có đủ lý do để từ chối. Hôm nay thì nói lửa không đủ để nấu canh, ngày mai lại nói ngày không tốt để nấu, hôm sau thì bảo nồi bị đánh cắp không thể nấu…”
“Chúng ta đoán Mạnh Bà ở Vong Xuyên này vốn không thể nấu ra canh Mạnh Bà!”
Thanh Lê lạnh lùng liếc nhìn ba bốn vong hồn, giọng nói ẩn chứa sự đe dọa: “Có vẻ các ngươi muốn thử canh của ta đúng không? Lần trước ta đã đánh khóc một tên, hay hôm nay đổi sang các ngươi?”
Các vong hồn vội kêu lên xin tha, nhưng không thoát khỏi độc thủ. Hôm nay, trên cầu Nại Hà, ba vong hồn ngồi ở đầu cầu, cắn chặt đũa, nước mắt giàn giụa khi cắt hành.