Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Chi Kiều Nữ – Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tin tức Thiên Hạo Đế Nam tuần tựa như

một

hòn đá

nhỏ

bị ném vào trong hồ lớn ở phủ Nam An Vương, người quan tâm duy nhất chính là Triệu Đàn hỏi Triệu Trinh: "Phụ thân, Sủi Cảo ca ca Nam tuần lần này có ở trong phủ ta

không?"

Bởi vì trước kia Thiên Hạo Đế Triệu Đồng có đến Nhuận Dương

một

lần, chạy theo Triệu Đàn ở tại Trúc viên Nam An Vương phủ, mà bây giờ Liễu Ly cùng Triệu Đàn

một

đôi

đang

ở tại Trúc viên, cho nên Triệu Đàn mới hỏi đến vấn đề này.

Triệu Trinh lo nghĩ mới

nói: "không

ở!"

Triệu Đàn chớp mắt to nhìn Triệu Trinh, vẻ mặt

yêu

cầu giải thích.

Triệu Trinh bị con

gái

dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, trong nội tâm rất đắc ý, cũng

không

chê phiền, kiên nhẫn giải thích

nói: "Hoàng Đế

hiện

tại

không

giống như xưa nữa, muốn chuyển nhà, đương nhiên là phải ở tại hành cung rồi!"

Triệu Đàn

đã



rồi, nguyên lai là mang theo phi tần gì gì đó, nếu ở tại trong phủ Nam An Vương

thì

sẽ

rất bất tiện a!

Nghĩ đến Sủi Cảo ca ca về sau cùng mình có khoảng cách càng ngày càng xa, nàng liền có chút ít phiền muộn nho

nhỏ, thở dài

một

hợi.

Liễu Ly ngồi ở bên cạnh, thấy nàng vì Thiên Hạo Đế thở dài, lành lùng mà liếc mắt nhìn nàng.

Triệu Đàn lập tức tiếp nhận ghen tuông của hồ ly ca ca, đối với Liễu Ly cười

nhẹ

một

tiếng, ôn nhu

nói: "Hồ ly ca ca, muội cắt trái cây ướp lạnh cho huynh ăn nhé?"

Liễu Ly rủ tầm mắt, "Ân" rồi

một

tiếng: Triệu Đàn

thật

sự

là nghe lời a!

Lúc này là buổi tối mười lăm tháng tám tiết Trung thu, Nam An Vương phủ

một

nhà năm miệng ăn ngồi ở bên trong Bích Sam Tạ, mọi người ngồi ngắm trăng.

Bích Sam Tạ bốn cửa sổ mở rộng ra, cảnh trí rất đẹp, bầu trời xanh trong nâng lên

một

vầng trăng tròn, dưới bầu trời đêm từng cơn sóng dưới mặt hồ lăn tăn, gió

nhẹ

thổi, xa xa có tiếng sáo du dương, trong lòng mỗi người đều là yên ổn cực kỳ.

Triệu Đàn chân chó mà sai người mang tới dưa hấu, nàng đem vỏ dưa hấu cắt ra, đem dưa hấu cắt thành từng miếng, bỏ vào trong bát thủy tinh, xiên thìa bạc vào từng chén, đưa tới từng người.

Triệu Dương trơ mắt nhìn phụ thân

một

chén, mẫu thân

một

chén, Liễu Ly

một

chén, chỉ có chính mình bị bỏ sót, trong nội tâm hận muội tử bất công, nhưng

trên

mặt làm như

không

chút nào để ý, thẳng tắp lưng ngồi ở chỗ kia, gió

nhẹ

thổi qua, áo trắng mềm mại bị gió đêm thổi lất phất, quả nhiên là phong thần như ngọc xuất trần như Tiên.

Triệu Trinh nhìn nhi tử giống như

một

con vịt chết mạnh miệng, khóe miệng

không

tự chủ được nhếch lên.

hắn

lúc còn trẻ cũng thích mặc bạch y, tự mình cảm giác đặc biệt hài lòng; đến hôm nay, nhìn con của mình cũng thích mặc bạch y, mặc dù có lúc cảm thấy rất là kiêu ngạo, nhưng nhiều khi lại cảm thấy buồn cười —— so với chính mình, tiểu tử này thế nhưng rất có thể

đang

giả bộ!

hắn

thu liễm vui vẻ, trừng mắt Triệu Đàn.

Triệu Đàn lúc này mới hai tay bưng

một

cái bát thủy tinh tới, vẻ mặt tươi cười với Triệu Dương

nói: "Thân ái ca ca, đây là của ngươi này!"

Triệu Dương ngạo kiều mà nghiêng qua liếc Triệu Đàn, cuối cùng vẫn là từ chối

thì

bất kính, nhận lấy tấm lòng

yêu

mến muội muội, ưu nhã xiên rồi

một

miếng dưa hấu, đưa đến trong miệng.

Triệu Dương đứng dậy, phát huy bản lĩnh, rót

một

bình Mao Tiêm, cho cha, mẹ, Triệu Đàn cùng Liễu Ly

một

người rót

một

chén.

Hương trà lượn lờ ở bên trong, Chu Tử nhịn

không

được nhắc lại lời

nói

xưa cũ rích của mình: "Bánh Trôi, con có người trong lòng hay chưa? Có lời nào muốn

nói

với mẹ

không, mẹ làm chủ cho con!"

Triệu Dương hảo tâm hết sức, vì cha mẹ pha trà, lại cùng cha mẹ uống trà, ai biết lời

nói

còn chưa

nói

hai câu, mẫu thân lại đem lời thoại kéo đến chuyện thành than sinh con, Triệu Dương giữ yên lặng, giơ ly lên uống cạn sạch, nhìn Triệu Đàn

nói

sang chuyện khác: "Muốn

đi

thăm cậu Liễu Liên

không?"

Triệu Đàn đương nhiên cầu còn

không

được, lập tức nhìn về phía Liễu Ly.

Liễu Ly

nhẹ

gật đầu, Triệu Đàn lúc này mới trả lời Tam ca: "Muốn! Bây giờ

đi

luôn?"

"Bây giờ

đi!" Triệu Dương thấy muội muội đối với Liễu Ly ăn

nói

quá khép nép,

một

bên đứng dậy,

một

bên chỉ tiếc rèn sắt

không

thành thép mà ở

trên

đầu Triệu Đàn gõ

một

cái.

Triệu Đàn vội vàng

không

kịp chuẩn bị, bị ca ca đánh,

không

muốn chịu thiệt, lúc này đuổi theo Triệu Dương, kiễng gót chân ở

trên

cái ót Triệu Dương vỗ

một

cái, đập xong bỏ chạy.

Nàng chạy dọc theo đường

nhỏ

bên hồ, Triệu Dương đuổi theo ở phía sau.

hắn

mặc dù

không

có thi triển công phu, nhưng thắng ở chân dài,

không

có vài bước liền đuổi kịp Triệu Đàn, ôm lấy Triệu Đàn, ở

trên

mặt Triệu Đàn búng vài xuống.

Triệu Dương đạn hết bỏ chạy.

Triệu Đàn đau đến oa oa gọi, ra sức đuổi theo ca ca.

Triệu Dương

đã

chạy đến rừng cây.

Rừng cây Bạch Dương hai bên đường, cũng

đã

lớn

một

người đều ôm

không

hết. Triệu Dương chạy quanh cây Bạch Dương, Triệu Đàn liền chạy quanh Bạch Dương vươn ma trảo với

hắn.

Lúc Liễu Ly

đi

đến, Triệu Đàn

đang

nhảy

trên

lưng Triệu Dương, dùng sức níu lấy lỗ tai Triệu Dương giải hận!

Nhìn Triệu Dương công phu còn giỏi hơn mình nay

đang

trong bộ dáng chật vật, trong nội tâm Liễu Ly vui sướиɠ cực kỳ, lại cười

nói: "Triệu Đàn, còn chưa xong?!"

hắn

chân dài

một

bước, trước tiên

đi

thẳng về phía trước, Triệu Đàn rất nghe lời, lập tức buông lỗ tai Triệu Dương ra, từ

trên

lưng Triệu Dương tuột xuống. Đuổi theo Liễu Ly

đi

vài bước, nàng quay đầu lại rồi hướng ca ca làm cái mặt quỷ.

Triệu Dương luôn luôn thích sạch

sẽ, chỉ cần xuất

hiện

trước người khác, tóc

không

loạn quần áo phẳng sạch

sẽ, hôm nay tóc cũng bị Triệu Đàn làm rối loạn, quần áo cũng bị Triệu Đàn vò nát rồi, nhìn qua

thật

sự

rất chật vật.

Bất quá, Triệu Dương có biện pháp.

hắn

dừng bước đứng nguyên tại chỗ, trầm giọng kêu Triệu Đàn: "Bánh Hấp —— "

Triệu Đàn lập tức quay người

đi

trở về, từ búi tóc Thượng gỡ xuống ngọc chải, giúp Triệu Dương chải tóc, sau đó lại kỹ càng chải vài cái, thấy quần áo Triệu Dương ổn rồi.

Triệu Dương ngọc thụ lâm phong xuất trần như Tiên lập tức xuất

hiện.

Triệu Dương đắc ý nhìn Liễu Ly, tỏ vẻ thị uy.

Liễu Ly mỉm cười

không

nói, duỗi tay nắm chặt tay Triệu Đàn bên cạnh rồi bước nhanh

đi.

Nhìn Liễu Ly phía trước nắm chặt tay Triệu Đàn, Triệu Dương cảm nhận được thất ý (không

được như ý) trước nay chưa từng có.

Ba người chạy tới Phúc Thọ phường phố

nhỏ

Yến tử, đứng trước tòa nhà của cậu Liễu Ly, gõ cửa.

Bởi vì là mẫu thân Chu Tử ngăn cản, bọn

hắn

vẫn chưa có tới thăm cậu Liễu Liên —— Chu Tử sợ bọn họ quấy rầy thế giới tân hôn hai người Liễu Liên cùng thê tử.

Hôm nay, bọn

hắn

rút cuộc gặp được Liễu cữu mẫu trong truyền thuyết.

Liễu cữu mẫu khoảng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, ngày thường rất thanh nhã, ăn mặc lịch

sự

tao nhã tự nhiên, thái độ tự nhiên hào phóng, vừa nhìn chính là xuất thân là đại gia khuê phòng.

Triệu Đàn mới đầu cảm thấy Liễu cữu mẫu nhìn qua có chút nhìn quen mắt, cuối cùng rút cuộc nghĩ tới, cái này

không

phải là Ô Thổ trưởng công chúa Vân Thải Nghiên năm đó theo đuổi cậu Liễu Liên sao!

Làm Triệu Đàn kinh ngạc: năm đó Ô Thổ trưởng công chúa Vân Thải Nghiên xinh đẹp cao ngạo, về sau gả cho cậu Liễu Liên lại biến thành

một

tiểu nữ nhân ôn nhu như nước!

Triệu Đàn ba người kỹ càng quan sát, phát

hiện

Liễu cữu mẫu sợ là

yêu

cậu Liễu Liên,

yêu

đến thảm rồi,

một

đôi mắt hạnh đầy nước thủy chung vây quanh cậu Liễu Liên, trong mắt ý nghĩ tràn đầy

yêu

thương.

Liễu cữu mẫu ôn nhu hỏi ý Liễu Liên, liền

đi

phòng bếp phân phó người chuẩn bị thức ăn khuya.

Liễu Liên cùng Triệu Dương, Liễu Ly cùng Triệu Đàn ngồi ở trong đình uống trà

nói

chuyện phiếm.

Triệu Đàn vội hỏi Liễu Liên: "Cậu Liễu Liên, ngươi cùng mợ làm sao mà kết hôn vậy?"

Liễu Liên rủ xuống tầm mắt mỉm cười

không

nói. Khóe miệng của

hắn

có chút nhếch lên, là

không

che giấu được thỏa mãn cùng vui mừng.

hắn

cầm lấy ly uống

một

ngụm mới

nói: "Ta khi đó

đi

Chung Nam sơn đón lão Vương gia cùng thái phi,

trên

đường cứu được nàng."

Vô luận Triệu Đàn như thế nào dây dưa, Liễu Liên chính là

không

muốn nhiều lời.

Lòng hiếu kỳ của Triệu Đàn

không

có được thỏa mãn,

không

khỏi hậm hực,

đang

muốn tiếp tục truy vấn, lại thấy Liễu cữu mẫu trẻ tuổi mang theo hai cái nha hoàn tới, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh trang thục nữ.

Liễu cữu mẫu chỉ huy nha hoàn bày thức ăn khuya.

Triệu Đàn rất cẩn thận, nàng nhìn lướt qua, liền phát

hiện

Liễu cữu mẫu sai người chuẩn bị đồ ăn khuya đại bộ phận đều là những món cậu Liễu Liên thích ăn.

Nàng liếc Liễu Ly, Liễu Ly cũng

đang

nhìn nàng, hoa đào mắt híp híp.

Vợ chồng hai người tâm hữu linh tê, cười cười, cúi đầu

không

nói.

Triệu Dương thấy được Triệu Đàn cùng Liễu Ly mặt mày đưa tình, trong nội tâm rất là khó chịu.

hắn

dời tầm mắt, nhìn lại Liễu Liên bên này

một

chút.

Liễu Liên

đang

chuyên tâm húp cháo, ngồi ở bên cạnh Liễu cữu mẫu hai mắt

ẩn

tình, chuyên chú nhìn cậu Liễu Liên.

Triệu Dương cảm thấy

thật

sự

là đủ rồi, cái này

một

đôi hai đôi đều buồn nôn, chuyên môn đến kí©h thí©ɧ

một

người



đơn như

hắn

sao?

Bọn

hắn

lúc rời

đi, đêm

đã

khuya.

Liễu Ly đem xe phu đuổi trở về, ba người bọn họ chạy bộ quay về Vương Phủ.

Lúc này ánh trăng vừa vặn,

trên

đường

không



một

bóng người, yên tĩnh, bốn phía chỉ có

âm

thanh cước bộ của bọn

hắn

cùng tiếng kêu to

nhỏ

của con sâu bên đường.

Trở lại Trúc viên, tắm rửa xong, Liễu Ly ôm Triệu Đàn, hai người ngồi

trên

giường trúc ở phía trước cửa sổ chải tóc.

Lúc này cửa sổ mở rộng, ánh trăng như dòng nước trôi ở phía trước cửa sổ.

Đến buổi tối, cửa vườn Trúc viên đóng chặt, bọn người hầu chưa triệu hoán chắc là

sẽ

không

vào, toàn bộ Trúc viên yên tĩnh, rừng trúc dường như

đã

cùng ánh trăng nhu hòa ngủ rồi,

một

điểm thanh

âm

đều

không

có, ngoại trừ tiếng sâu bọ kêu to.

Triệu Đàn dựa sát vào trong ngực Liễu Ly, cười

nói: "Hồ ly ca ca, ngươi có chú ý tới

không, Liễu cữu mẫu giống như mang thai, cậu Liễu Liên cũng có con của mình rồi!"

Liễu Ly "Ân" rồi

một

tiếng, mắt hoa đào rạng rỡ: "Triệu Đàn, ngươi lúc nào sinh cho ta

một

đứa đây?"

Triệu Đàn có chút thẹn thùng, dúi đầu vào trong ngực Liễu Ly, chính là

không

nói

lời nào.

Liễu Ly trong nội tâm rung động, thấp giọng

nói: "Xem ra, vi phu còn phải nỗ lực a!"

hắn

đem Triệu Đàn đặt ở

trên

giường trúc, cởϊ qυầи áo Triệu Đàn.

Dưới ánh trăng, Triệu Đàn yên tĩnh đẹp như ngọc.

Triệu Đàn

đã

sớm ngủ say, Liễu Ly nghiêng thân thể nhìn nàng ngủ.

hắn

tuy rằng hay

nói

giỡn trêu chọc Triệu Đàn

nói

muốn muốn đứa bé, tuy nhiên lại

thật

sự

không

nỡ để Triệu Đàn chịu khổ.

Liễu Ly ở

trên

môi Triệu Đàn hôn

một

cái,

nói

khẽ: "Triệu Đàn, hồ ly ca ca tạm thời buông tha ngươi!"

hắn

quyết định mấy ngày nguy hiểm mỗi tháng cái kia cũng

không

làm là được.

Chín tháng chín ngày ấy, đội tàu Thiên Hạo Đế nam tuần tới bến tàu Nhuận Dương.

Từ khi Thiên Hạo Đế nhận được tin báo Minh Châu quận chúa gả cho Liễu Ly, toàn bộ Hoàng Cung liền lâm vào

một

loại áp suất thấp

không

hiểu được.

Thiên Hạo Đế là từ trong tay Tần Ngọc Y nhận được thư báo của bọn Tô Dung.

Thiên Hạo Đế nhìn tin báo, sớm

đã

biết nội dung, Tần Ngọc Y đứng yên ở bên cạnh, lo sợ bất an chờ đợi bão tố nổi lên.

Khi

hắn

đi

vào, đem cung nữ thái giám trong thư phòng đều đuổi ra ngoài, miễn cho bọn

hắn

gặp vạ lây.

Ai biết, bão tố cũng

không

như mong muốn mà tiến đến.

Ngồi ở phía sau án thư là Thiên Hạo Đế

nhẹ

nhàng mà buông tin báo ra, ngồi ngay ngắn trong thời gian cạn

một

chén trà, thò tay từ

trên

kệ bên cạnh lấy ra

một

cái hộp gỗ lim.

Mặt

hắn

không

thay đổi đem thư báo xếp lại, cất vào trong hộp gỗ lim.

Tần Ngọc Y nhận ra cái hộp này là Thiên Hạo Đế chuyên dùng để đặt những vật phẩm

nhỏ

mà Minh Châu quận chúa bỏ lại ở chánh điện, ví dụ như khuyên tai..., dây cột tóc..., nhẫn..., những thứ này Minh Châu quận chúa căn bản

không

thèm để ý, nhưng Thiên Hạo Đế luôn trân trọng đem cất hết trong hộp này.

Đóng lại hộp, Thiên Hạo Đế đem hộp trả về vị trí cũ, mặt

không

thay đổi tiếp tục ngẩn người.

Tần Ngọc Y lặng lẽ

đi

ra,

hắn

biết



Thiên Hạo Đế cần yên tĩnh

một

mình.

hắn

sau khi ra ngoài, lập tức tiến hành bố trí, lệnh cung nữ, thái giám cùng thị vệ hầu hạ ngự thư phòng hết thảy lảng tránh.

Tần Ngọc Y lẳng lặng đứng ở hành lang.

Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, tiếp theo đó là

một

hồi thanh

âm

"Đùng đùng".

Tiếp theo, Tần Ngọc Y đã nghe được

một

tiếng nức nở nghẹn ngào.

hắn

lẳng lặng nghe, có lẽ, chỉ có

hắn

biết

rõ, Minh Châu quận chúa Triệu Đàn đối với Hoàng đế trẻ tuổi của Đại Kim có ý nghĩa như thế nào.

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình: Thiên Hạo Đế cũng

thật

đáng

yêu

đấy, hắc hắc ~
« Chương TrướcChương Tiếp »