Mấy ngày kế tiếp, Liễu Ly cùng Triệu Đàn đều bề bộn nhiều việc.
Liễu Ly mới đến Đông Xu Quân Cơ xứ, vội vàng giao tiếp, vội vàng quen thuộc hoàn cảnh, liên tiếp vài ngày, giữa trưa đều
không
có quay về Thanh Liễu cư, vẫn bận rộn đến tối mới về.
Lúc mới bắt đầu, Triệu Đàn có chút
cô
đơn lạnh lẽo, thế nhưng từ khi Thọ Sơn quận chúa ngày ngày mời Triệu Đàn đến Đông viện chơi, cuộc sống của Triệu Đàn lập tức trở nên muôn màu muôn vẻ.
Thọ Sơn quận chúa có
một
đám bạn khuê phòng, thường xuyên vãng lai chơi đùa, nàng cũng mời Triệu Đàn tới, chỉ
nói
là biểu muội bên gia mẫu.
một
đám quý nữ Đông Xu tụ cùng
một
chỗ, ngắm hoa đấu cây cỏ ngâm thơ, cũng vui vẻ lắm.
Triệu Đàn làm thơ gì gì đó vốn
không
am hiểu, nhưng lại nàng ưa thích bầu
không
khí náo nhiệt, cho nên
không
tới mấy ngày liền cùng với những người này vô cùng quen thuộc.
Chạng vạng tối ngày hôm đó, Liễu Ly trở lại Thanh Liễu cư, phát
hiện
Triệu Đàn
không
ở trong phòng, lập tức cảm thấy trong nội tâm vắng vẻ.
hắn
trước quay về phòng ngủ thay đổi quần áo.
Thay đổi quần áo
đi
ra, Liễu Ly
đi
qua phòng ngủ Triệu Đàn nhìn nhìn, phát
hiện
Triệu Đàn vẫn chưa trở về.
hắn
đứng ở cửa phòng ngủ Triệu Đàn trong chốc lát,
không
tự chủ được thở dài ——
hắn
cảm giác mình có chút ma chướng rồi.
Liễu Ly gọi Tiểu Tùng tới hỏi thăm
một
chút, nguyên lai Triệu Đàn từ trưa
đã
ở tại Đông viện cùng với Thọ Sơn quận chúa rồi, ăn trưa ở đó luôn.
Liễu Ly
một
thân
một
mình ăn cơm trưa.
hắn
chỉ thị Tiểu Tùng
đi
phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, buộc miệng
nói
ra "Phật nhảy tường".
Đợi đồ ăn được dọn lên lên, Liễu Ly lúc này mới nhớ tới Phật nhảy tường căn bản là món ăn Triệu Đàn thích, mà mình
một
chút cũng
không
thích ăn.
Liễu Ly lần nữa thở dài, ăn
không
biết ngon mà gẩy gẩy hạt cơm trong bát, chậm rãi bắt đầu ăn.
Liễu Ly buổi chiều
đi
làm việc, buổi tối trở lại Thanh Liễu cư, phát
hiện
Triệu Đàn vẫn chưa trở về, trong nội tâm rầu rĩ: chẳng lẽ ta
không
có lực hấp dẫn bằng Trúc Thuyên?
Trúc Thuyên
thật
sự
là quá nhiệt tình, hơn nữa chỗ nàng xác thực có
thật
nhiều đồ chơi vui, Triệu Đàn ngày hôm nay vui vẻ cực kỳ, cơm trưa cùng cơm tối đều dùng tại chỗ Trúc Thuyên.
Tô Ngưng Tô Dung
không
tiện trong phủ cùng Triệu Đàn, Thủy Chỉ
thì
vẫn ở cùng nàng.
Dùng cơm tối xong, Triệu Đàn hướng Trúc Thuyên cáo từ,
đang
muốn mang theo Thủy Chỉ ly khai, Trúc Thuyên lại cười
nói: "Muội muội bên người chỉ có
một
cái nha đầu này hầu hạ sao?"
Triệu Đàn
nhẹ
gật đầu: "Ân. Cái nha đầu này là ta ở kim kinh dùng
đã
quen, những người khác ta sợ là nhất thời
không
thích ứng được!"
Trúc Thuyên vốn chuẩn bị đem thân tín của mình nhét vào bên người Triệu Đàn, nghe Triệu Đàn vừa
nói
như vậy, ngược lại cũng
không
tiện mở miệng nhắc lại.
Mang theo Thủy Chỉ trở lại nội viện Thanh Liễu cư, Triệu Đàn phát
hiện
trong phòng
không
có đốt đèn, nghĩ ngợi thấy có thể là hồ ly ca ca vẫn chưa về.
Thủy Chỉ hầu hạ nàng rửa mặt liền rời
đi.
Triệu Đàn vừa tắm rửa xong, tóc còn có chút ẩm ướt, mặc áo tắm
không
tiện
đi
ra ngoài, liền ngồi ở trong phòng tiếp tục xem《 cổ kim đàm tiếu 》.
Xem trong chốc lát, tóc của nàng
đã
khô, Triệu Đàn buông sách,
đang
muốn
đi
ngủ, chợt nghe bên ngoài vang động, vội vàng
đi
qua vén bức rèm che ngay cửa phòng ngủ lên.
Nguyên lai là hồ ly ca ca
một
thân hạ bào màu trắng!
Triệu Đàn vừa thấy Liễu Ly, liền cao hứng: "Hồ ly ca ca, ngươi
đã
trở về!"
Liễu Ly bởi vì Triệu Đàn cơm trưa cơm tối đều ăn cùng Trúc Thuyên, trong nội tâm lão đại
không
thoải mái, cơm tối đều
không
có ăn hết, cảnh tối lửa tắt đèn ngồi
một
mình ở phòng ngủ ngẩn người.
Nghe được Triệu Đàn trở về phát ra động tĩnh, trái tim của
hắn
đập bịch bịch, đầy cõi lòng chờ mong mà chờ Triệu Đàn tìm đến mình. Ai biết chờ Triệu Đàn nửa ngày, cuối cùng tắt ánh nến nhà chính tiến vào phòng ngủ.
Liễu Ly cảm thấy thất vọng cực kỳ.
hắn
cảm giác người ca ca này bị Triệu Đàn
không
để mắt đến.
Cuối cùng, Liễu Ly vẫn là nhịn
không
được,
hắn
muốn nhìn
một
chút xem Triệu Đàn ở cùng Trúc Thuyên có thay đổi gì
không, liền từ trong phòng ngủ
đi
ra, còn cố ý làm ra tiếng vang.
hắn
rõ
ràng là từ trong phòng ngủ
đi
ra, thế nhưng Triệu Đàn vừa hỏi
hắn
"Hồ ly ca ca, ngươi
đã
trở về",
hắn
lập tức cam chịu mà "Ân" rồi
một
tiếng.
Triệu Đàn hỏi vội: "Hồ ly ca ca, ngươi ăn cơm tối chưa?"
Liễu Ly lắc đầu.
Triệu Đàn lập tức dao động kêu Tiểu Tùng tới đây: "Kêu phòng bếp làm mì thịt băm đưa tới đây!"
Nàng nhớ
rõ
Liễu Ly luôn luôn thích ăn mì thịt băm.
Mì thịt băm được đưa tới, Liễu Ly ngồi ở chỗ kia ăn, Triệu Đàn ngồi ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn
hắn
ăn.
Liễu Ly ăn vài miếng, nhìn sang Triệu Đàn, phát
hiện
nàng mắt to vụt sáng vụt sáng,
đang
chuyên chú nhìn mình, trong nội tâm cực kỳ an ủi, cảm thấy cái mì thịt băm này cũng rất ngon.
Ăn mì xong, Triệu Đàn lại
đi
giúp Liễu Ly đổi quần áo, thúc giục
hắn
đi
tắm rửa.
Liễu Ly đứng ở nơi đó, nhìn Triệu Đàn trong phòng mình đổi tới đổi lui, lại là tìm quần áo cho mình, lại là tìm áo cho mình tắm, lại tìm khăn lụa lau người, bận rộn
không
ngừng, trong nội tâm cảm thấy thỏa mãn.
Đầu tháng sáu sáu, Tiểu Tùng đưa tới
một
chồng thϊếp mời (*bài viết).
Liễu Ly mở ra
một
cái thϊếp mời trong đó ra xem.
Triệu Đàn
Liễu Ly cùng Ô Xuân Quang trong thư phòng chia sẻ tâm tư.
Hai người đều có mục đích, tất cả có mưu đồ,
trên
mặt đều là vui mừng vô cùng. Liễu Ly mỉm cười nghe Ô Xuân Quang nịnh nọt, quả nhiên là mặt mày hớn hở, cuối cùng rút cuộc dò xét được có chút manh mối.
Ô Xuân Quang thần thần bí bí nói: "Vua của ta a, Quân Cơ xứ chuyện cơ mật đều là do Thái Tử cùng cậu Hoàn Nhan Viễn Phong tự mình phụ trách, thần tuy là quân cơ đại thần, hiểu
rõ
cũng
không
nhiều a!"
Liễu Ly rời khỏi Ô phủ, ô Xuân Quang công bố mình bị bệnh
không
tiện
đi
lại, đem Ổ Diệu Hương gọi
đi
qua tiễn đưa
hắn.
Nửa ngày
không
gặp, Ổ Diệu Hương lại thay đổi
một
bộ trang phục, ăn mặc trang điểm lộng lẫy sang trọng: " Trong phủ chúng ta
đang
tổ chức hội dâng hương trong hoa viên, Vương gia cũng tham gia như thế nào?"
Liễu Ly trong nội tâm có tâm
sự, bởi vậy chẳng qua là cười cười,
không
có nhận lới.
Ổ Diệu Hương lại
nói: "Lệnh tỷ Thọ Sơn quận chúa cùng biểu muội Chu
cô
nương cũng
đã
tới đây!"
Biểu muội? Chu
cô
nương? Liễu Ly lập tức ý thức được Ổ Diệu Hương
nói
đúng là Triệu Đàn.
hắn
vốn định rời khỏi Ô phủ, lập tức dừng bước, mắt hoa đào sóng quang lưu chuyển, nhìn qua Ổ Diệu Hương: " Hội dâng hương cử hành ở nơi nào?"
Liễu Ly biết
rõ
Triệu Đàn đến,
trên
sống lưng lập tức ra tầng
một
mồ hôi lạnh. Quy củ Đông Xu cùng Đại Kim bất đồng, giống như quý tộc quan lớn trong nhà tổ chức tiệc tụ tập, bình thường là nam nữ lẫn lộn.
Trúc Thuyên thích ở Đông viện Vương Phủ tổ chức loại tiệc tụ tập này, cho nên Liễu Ly biết
rõ.
Nghĩ đến Triệu Đàn bị những cái mao đầu tiểu tử bao vây, trong nội tâm Liễu Ly rất
không
thoải mái,
trên
mặt
hắn
như trước
một
bộ mây trôi nước chảy, lại cười
nói: "Ô tiểu thư, bổn vương vinh hạnh được tới đây!"
Ổ Diệu Hương cho rằng Úy Vương Trúc Sanh đối với chính mình cảm thấy hứng thú, mặt nghiêng bốn mươi lăm độ, làn thu thuỷ (chỉ mắt long lanh của người con
gái
đẹp) lưu chuyển, nhìn
hắn
một
cái
thật
sâu, sau đó dời ánh mắt.
Liễu Ly trong lòng gấp, ngược lại là
không
có nhận được cái làn thu thuỷ bao hàm thâm ý này.
Ổ Diệu Hương từ
nhỏ
là chính tông quý nữ Đông Xu được giáo dục,
đi
đường thướt tha cực kỳ đẹp mắt, tất nhiên
không
nhanh được rồi. Dù là Liễu Ly lòng nóng như lửa đốt, cũng đành phải bày ra thái độ tiêu sái tùy ý, theo chủ nhân chậm rãi
đi
về phía trước.
Ổ Diệu Hương bên cạnh chậm rãi
đi
tới phía trước,
đi
qua vườn hoa hồng, bên mặt nhìn Liễu Ly: "Xin hỏi Úy Vương, người thích hoa sen hay thích hoa hồng?"
Liễu Ly cười yếu ớt, kỳ
thật
trong lòng gấp, thuận miệng đáp: "hoa sen!"
Ổ Diệu Hương tên hồi
nhỏ
chính là Linh Hải Liên, vốn chính là thăm dò Úy Vương, nghe Úy Vương trả lời như thế, nhìn lại Úy Vương Trúc Sanh tuấn mỹ kia
một
chút, tâm Ổ Diệu Hương muốn say,
đi
ngày càng chậm.
Nàng suy nghĩ: xem ra y Úy Vương là coi trọng ta rồi. Nam nhân đều là
không
chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, ta muốn lên mặt, chờ
hắn
liên tục lấy thái độ thỉnh cầu, như vậy trong mắt
hắn
thân thể của ta liền cao giá hơn. Mặt khác, Úy Vương,
không
biết có thể hay
không
lại càng tiến
một
bước...
Khách và chủ hai người tuy rằng đều có tâm tư, cuối cùng vẫn
đi
tới hoa viên Ô phủ.
Ổ Diệu Hương dẫn Liễu Ly tiến vào hoa viên.
Ô Diệu Hương là đích nữ duy nhất của Ô Xuân Quang, mặc dù có mấy cái đệ đệ thứ xuất, nhưng nàng trong phủ tất nhiên là được sủng ái hơn, trong hoa viên ao sen trải rộng, đủ các loại hoa sen, đúng là hoa sen đua nở, trong hoa viên phiêu đãng mùi thơm hoa sen nồng nặc —— dù là Liễu Ly bởi vì nguyên nhân sư phụ Liễu Liên, đối với hoa sen đặc biệt có hảo cảm, cũng có chút
không
chịu nổi, tiến vào hoa viên
không
bao lâu, liền
không
nhịn được muốn hắt xì.
Đương nhiên, vì
không
thể thất lễ,
hắn
vẫn là cố nhịn.
Liễu Ly sốt ruột tìm Triệu Đàn, đối với lời
nói
sắc bén của Ổ Diệu Hương chỉ mỉm cười, ôn nhu hỏi: "Ô tiểu thư, biểu muội của bổn vương đâu?"
Ổ Diệu Hương lập tức gọi nha hoàn đến hỏi, biết được Thọ Sơn quận chúa cùng Chu
cô
nương
đang
ở đình Liên Hương bên cạnh tham gia xạ phố!
không
để Ổ Diệu Hương bắt chuyện, Liễu Ly tự động mà hướng đình bên kia
đi
đến.
Ổ Diệu Hương vội vàng
đi
theo.
Bên cạnh Liên Hương đình,
một
đám thanh niên nam nữ quần áo hoa lệ
đang
tụ họp cùng
một
chỗ, thân mật mà
nói
gì đó. Liễu Ly liếc mắt liền thấy mấy cái nam tử trẻ tuổi,
đang
vây quanh Triệu Đàn
không
biết
đang
nói
cái gì.
Triệu Đàn búi tóc cài trâm ngọc bích, áo choàng tóc đen, cái áo trắng thuần váy vàng nhạt, thoạt nhìn lịch
sự
tao nhã cực kỳ,
trên
mặt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ, tựa hồ như muốn nghe cái lời
nói
của nam tử tuổi trẻ này.
Thấy tình cảnh như vậy, Liễu Ly cảm thấy trong nội tâm lấp kín, cực kỳ khó chịu, hận
không
thể lập tức
đi
qua, đem Triệu Đàn mang về nhà giam lại,
không
cho nàng bị những thứ dê xồm này quấy rối.
Tác giả
nói
ra suy nghĩ của mình: tốc độ nhanh hơn a?! Hắc hắc hắc ~