Chương 34: Lần nữa tiến cung cảm thấy nguy hiểm

Tiểu lê giới thiệu, Tiểu Trúc bổ sung, trong nội tâm Triệu Đàn dần dần

đã

có chủ kiến, liền mang theo Tiểu Trúc cùng Tiểu Lê

đi

chính viện của tổ mẫu.

Triệu Đàn còn chưa

đi

đến chính viện, liền thấy mấy bà tử xa lạ canh giữ ở cửa sân

đang

nói

chuyện phiếm.

Nàng gọi Tôn mụ mụ trực nhật trong phòng đến, hỏi

đã

xảy ra chuyện gì.

Tôn mụ mụ vẻ mặt thần bí cười: "Tôn phủ phu nhân cùng đại tiểu thư hôm qua vào kinh, hôm nay liền tới bái phỏng lão tổ tông chúng ta!"

"Tôn gia?" Triệu Đàn trong nội tâm có dự cảm

không

tốt.

Tôn mụ mụ gầy còm, mặt cười

đã

thành

một

đóa hoa: "Nhưng

không

phải là Tôn gia cùng Vương gia chúng ta có hôn ước miệng hay sao!"

Triệu Đàn giống như cười mà

không

phải cười

nói: "Tôn mụ mụ

không

nên

nói

bậy, nếu là có hôn ước, cũng phải có văn tự ước định rồi mới xem như hôn ước; nếu

không

có văn tự,

không

nên khôngduyên cớ

nói

lung tung làm bại hoại thanh danh con

gái

người ta!"

Tôn mụ mụ nghe xong, lập tức ngậm miệng

nói: "Lão nô biết sai rồi!"

Triệu Đàn biết



ca ca là

một

mực bất mãn cái hôn ước miệng này, trước đây ít năm có cùng phụ thân nhắc tới việc giải trừ hôn ước, nhưng mà phụ thân kiên trì cho là cho dù

không

có hôn thư chính thức, nhưng

đã

đáp ứng Tôn gia rồi, liền nhất định phải giữ lời hứa.

Triệu Đàn khi đó còn

nhỏ, chỉ nhớ



ca ca

đã

trở thành Nam An Vương cuối cùng bị phụ thân đánh cho

một

trận.

Nghĩ tới đây, Triệu Đàn

nói

không



được cảm nhận trong nội tâm của mình, nàng liền quay người rời

đi.

Người Tôn gia cũng

không

có ngốc, chưa đến hai khắc

đã

từ chính viện rời

đi

rồi.

Triệu Đàn ngồi ở lầu hai Lăng Tiêu các, đứng ở ngoài cửa sổ nhìn

một

đoàn người uốn lượn.

một

đám nha hoàn bà tử vây quanh mẹ con hai người, dọc theo đường hành lang

đã

đi

tới.

Triệu Đàn nhìn nữ hài tử kia mặc quần áo sang trọng dung nhan thanh nhã, nghĩ thầm, cái này là tôn Tú Nhã sao? Chuyện này

sẽ

giải quyết như thế nào đây?

Dự tính tổ mẫu Cao lão thái phi nên ngủ trưa rồi, Triệu Đàn liền

đi

chính viện.

Quả nhiên

không

như Triệu Đàn dự đoán, Cao lão thái phi

đã

ngủ.

Triệu Đàn ngăn lại Hoàng Oanh muốn

đi

hồi báo lão thái phi, chính mình lặng lẽ tiến vào phòng ngủ tổ mẫu.

Phòng ngủ Cao lão thái phi rất lớn, bên trong bày biện đồ dùng trong nhà làm từ gỗ lim lâu năm, hơn nữa có màn che buông xuống, trong phòng cũng có chút tối.

Triệu Đàn thường thường ngủ ở đây cùng tổ mẫu, quen thuộc mà mở cửa giường ra, thấy tổ mẫu

đang

đắp chăn ngủ. Triệu Đàn bận rộn hơn nửa ngày, cũng hơi mệt, liền thoát cởϊ áσ ngoài, chui vào giường của tổ mẫu, ôm tổ mẫu, rất nhanh liền ngủ mất.

Đợi Triệu Đàn tỉnh ngủ,

đã

là cuối giờ Thân.

Cao lão thái phi rời giường, lưu lại

một

tiểu nha hoàn trong phòng chăm sóc Minh Châu quận chúa.

Nghe

trên

giường có

âm

thanh, tiểu nha hoàn nhìn sang, phát

hiện

Minh Châu quận chúa

đã

tỉnh, vội vàng kêu người tiến đến hầu hạ: "Quận chúa

đã

tỉnh!"

Tổ tôn hai người cùng nhau ăn bữa tối, cho hạ nhân lui hết, ngồi ở

trên

giường mềm

nói

chuyện phiếm.

Cao lão thái phi

nói

đến hôn ước của Triệu Tử cùng tôn Tú Nhã: "Đại ca ngươi muốn cùng Tôn gia giải trừ hôn ước, Tôn gia

không

đồng ý!"

Tổ tôn hai người nhìn nhau,

không

nói

lời nào.

Muốn giải trừ hôn ước kỳ

thật

rất dễ dàng, cầu xin Thiên Hạo Đế tứ hôn Tôn Tú Nhã hoặc Triệu Tử, vấn đề liền có thể giải quyết.

Thế nhưng, Cao lão thái phi cùng Triệu Đàn đều cảm thấy lần này

không

ổn, có lẽ đợi Triệu Tử hồi kinh thương lượng lại.

Nhắc đến hôn

sự

Triệu Tử, tổ tôn hai người đều có chút đìu hiu.

không

biết có phải hay

không

là bởi vì vợ chồng Triệu Trinh cùng Chu Tử đối với bọn

nhỏ

vô cùng khoan dung, bốn người huynh muội Triệu Tử đến nay cũng

không

lập gia đình.

Cao lão thái phi thở dài

nói: "Đàn nhi, mùa đông năm nay ngươi tròn mười bảy tuổi, cũng nên

nói

tới hôn

sự

rồi!"

Triệu Đàn cả kinh, vội vàng

nói

với tổ mẫu: "Tổ mẫu, người cũng

không

nên học phụ thân, lập hôn

sự

cho con, để cho con gả cho người con

không

thích!"

Cao lão thái phi nghe xong, rất cảm thấy hứng thú: "Vậy ngươi ưa thích hạng người gì đây?"

Triệu Đàn dựa sát vào tổ mẫu, thấp giọng

nói: "Tổ mẫu, tài sản, địa vị, người nhà sủng ái, những thứ này ta đều có, ta chỉ muốn gả cho người mình thích, cả đời sống

thật

vui vẻ!"

Cao lão thái phi trầm mặc

một

hồi,

nói: "Đàn nhi, tổ mẫu

sẽ

giúp ngươi như nguyện!"

Triệu Đàn mừng rỡ, nàng muốn đúng là những lời này của tổ mẫu.

đã

có tổ mẫu hứa hẹn, nàng cũng

không

sợ phụ thân rồi.

"Tổ mẫu

nói

chuyện có thể coi là lời hứa a!" Triệu Đàn mắt to rạng rỡ thấp thoáng sau ánh nến.

Cao lão thái phi cưng chiều mà vỗ

nhẹ

trên

đầu nàng: "Nha đầu ngốc, chỉ cần là người đứng đắn, người tốt, lại

không

phải

đi

làm thϊếp, tổ mẫu đều ủng hộ ngươi!"

Tổ tôn hai người

nói

chuyện trong chốc lát, bầu

không

khí dần dần ấm áp lên.

Triệu Đàn xì xào

thì

thầm cùng tổ mẫu

nói

đến những tài sản kia của mình, sau đó phàn nàn những cái kia điền sản ruộng đất cửa hàng thôn trang gì gì đó chính mình cái gì cũng đều

không

hiểu, tương lai sợ là phải làm

một

người phú quý rảnh rỗi ngây ngốc,

nói

không

chừng

thật

ứng với câu

nói

kia "Giàu sang

không

quá ba đời" vân vân....

Cao lão thái phi nghe trong chốc lát, rất nhanh

đã

rơi vào bẫy của Triệu Đàn: "Ngươi

nói

như vậy, hình như là có chút

không

thỏa đáng, vậy làm sao bây giờ đây?"

Triệu Đàn cười tủm tỉm nhìn tổ mẫu: "Tổ mẫu, Sủi Cảo ca ca

một

mực phái người Thanh y Vệ bảo hộ ta, ngươi biết

không?"

Cao lão thái phi nở nụ cười: "Đại ca ngươi cùng ta đề cập qua rồi!"

"Những người kia võ công cao cường!" Triệu Đàn đem Tô Ngưng Tô Dung công phu rất lớn khoa trương

một

phen, Tô Ngưng Tô Dung có thể bay lên trời có thể chui xuồng đất, võ công cái thế, nhân phẩm tuyệt vời ( nơi này tỉnh lược 123 chữ).

Cao lão thái phi rất kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, cái gọi là võ công cao cường chỉ có

một, chính là cậu Liễu Liên của huynh muội Triệu Đàn,

không

nghĩ tới còn có người so với công phu Liễu Liên còn giỏi hơn.

Triệu Đàn biết



đại ca Triệu Tử cùng nhị ca Triệu Sam cũng

không

phải như tổ mẫu dễ dỗ dành như vậy, nàng nhất định phải thừa dịp đại ca nhị ca trước khi quay về kim kinh, cho nên liền tăng cường tấn công đối với tổ mẫu, xoa nắn tổ mẫu làm nũng: "Tổ mẫu, ngươi chẳng lẽ muốn ta biến thành phế vật cái gì cũng đều

không

hiểu sao? Tổ mẫu, ngươi chẳng lẽ hoài nghi công phu cao thủ Thanh y Vệ sao? Tổ mẫu..."

Cao lão thái phi chống đỡ

không

được, đành phải

nói: "Vậy ngươi có rảnh đến ý kiến hoàng thượng nội cung hỏi

một

chút, Hoàng Thượng đồng ý, tổ mẫu liền

không

phản đối!"

Triệu Đàn ôm tổ mẫu, cười ngọt ngào, hung hăng hôn

trên

gương mặt tổ mẫu

một

cái: "Ta ngày mai liền tiến cung

đi

gặp Hoàng Thượng ca ca!"

Nàng leo xuống giường êm, tự tay bưng

một

chén tổ yến đường phèn tới: "Tổ mẫu, ta cho ngươi ăn ăn

đi!"

Cao lão thái phi nở nụ cười.

Cao lão thái phi cầm lấy thìa, ăn tổ yến.

Tỉnh táo lại, nàng kỳ

thật

không

muốn cho phép Triệu Đàn

đi

ra ngoài, thế nhưng Triệu Đàn luôn luôn là khắc tinh của nàng, lời vừa ra khỏi miệng nước đổ khó hốt rồi, ngóng trông Thiên Hạo Đế có thể thành công ngăn cản hứng thú

đi

chơi của Triệu Đàn.

Cao lão thái phi

đã

quên, Triệu Đàn đúng là khắc tinh của Thiên Hạo Đế!

Ngày hôm sau, Triệu Đàn kích động tiến vào Hoàng Cung.

Nàng

đi

thăm hỏi Điền Hoàng Hậu trước.

Giai đoạn ở chung ở hành cung, Điền Hoàng Hậu

đã

biết địa vị của Minh Châu quận chúa trong long Thiên Hạo Đế, đối với Triệu Đàn khách khí cực kỳ, kéo Triệu Đàn, gần gũi than thiết mà ngồi trong phòng khách uống trà

nói

chuyện phiếm.

Triệu Đàn xưa nay

không

phải tính tình ương ngạnh, Điền Hoàng Hậu đối với nàng khách khí, nàng càng cung kính, hai người

nói

đến kiểu dáng quần áo mới nhất

đang

lưu hành trong kinh,

sự

kiện bát quái phổ biến nhất

hiện

đang

truyền bá,

nói

rất là vui vẻ.

Triệu Đàn

không

nghĩ tới Hoàng hậu nương nương cũng có thể

nói

mấy cái này, lập tức cảm thấy khoảng cách kéo gần lại rất nhiều, cũng là

một

lòng khờ dại cùng Điền Hoàng Hậu trò chuyện.

Hai người

đang

nói

được náo nhiệt, thái giám chánh điện tới đây truyền chỉ: "Bệ hạ truyền Minh Châu quận chúa yết kiến!"

Ra khỏi Ngọc Khôn cung của Hoàng Hậu, Triệu Đàn thiệt tình cảm thấy áp lực rất lớn: là

một

vị Hoàng hậu nương nương đoan chính, vì nịnh nọt mình, vậy mà cùng mình trò chuyện bát quái, đây cũng

không

phải là dấu hiệu gì tốt.

trên

đường

đi

đến chánh điện, Triệu Đàn lặng yên suy nghĩ: tục ngữ

nói

rất hay, "trèo cao ngã đau", xem ra, kim kinh là tuyệt đối

không

thể ngây ngốc ở nữa, chỉ cần cùng hồ ly ca ca ở cùng

một

chỗ, ở đâu đều cảm thấy an ổn!

Triệu Đàn đầy bụng tâm

sự, theo sát thái giám tuyên chỉ

đi

lên phía trước,

đi

thẳng

đã

đến bên ngoài chánh điện.

Thái giám thấy Thiên Hạo Đế, vội vàng hành lễ, sau đó lui về rồi

một

bên.

Triệu Đàn còn

không

hề có cảm giác, cúi đầu sững sờ mà

đi

lên phía trước.

Vì nghênh đón Triệu Đàn, Thiên Hạo Đế sớm

đã

đi

ra, đứng ở hành lang đợi Triệu Đàn. Mắt thấy thái giám dẫn Triệu Đàn

đã

tới, Thiên Hạo Đế mỉm cười đứng ở hành lang, chờ muội muội vươn tay cho mình dắt, kết quả thấy muội muội cúi đầu ngơ ngác

đi

lên phía trước, mắt thấy khoảng cách cây cột rất gần, Triệu Đồng vội vàng rất nhanh

đi

đến cây cột kế tiếp.

Tên ngốc Triệu Đàn như trước nghĩ đến tâm

sự, bỗng nhiên đầu liền đâm vào rồi vật cưng cứng, thế nhưng lại

không

quá đau, nàng ngẩng đầu nhìn lên, mới phát

hiện

mình chỉ lo thất thần, thoáng cái tiến vào trong ngực Sủi Cảo ca ca.

Triệu Đồng nhìn Triệu Đàn cau mày, cảm thấy

thật

sự

rất là đáng

yêu, cúi người khẽ hôn

trên

trán Triệu Đàn

một

cái: "Triệu Đàn

không

đau!"

Triệu Đàn bình tĩnh mà đẩy ra

hắn: "Vốn là

không

đau!"

Bởi vì Triệu Đàn có đại

sự

cần báo, cho nên Triệu Đồng mang theo nàng

đi

thư phòng.

Tần Ngọc Y tự mình hầu hạ, sai đám tiểu thái giám chuẩn bị chút ít trái cây điểm tâm quý hiếm Minh Châu quận chúa thích ăn, sau đem đám tiểu thái giám đuổi ra ngoài, chính mình canh giữ tại đó lo pha trà rót nước.

Trong ngự thư phòng bố trí rất là cao quý lịch

sự

tao nhã.

Triệu Đàn ở ngồi

trên

ghế bạch đàn.

Thiên Hạo Đế cách

một

cái bàn trà y, ngồi xuống ở

một

cái ghế bạch đàn khác.

Triệu Đàn trong nội tâm như trước sắp xếp ngôn ngữ để lừa gạt Thiên Hạo Đế, cho nên ngồi ở chỗ kia, con mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh treo

trên

vách tường đối diện《thu sơn vãn thúy đồ》, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Triệu Đồng

một

lần nữa rửa sạch tay, cầm

một

trái cam sành, dùng dao chật vật cách thành tám múi, sau đó bận rộn cả buổi, đem từng mảnh lột vỏ, làm cho Triệu Đàn thoải mái mà ăn vào trong miệng.

Loại cam sành này chỉ có ở phương bắc, đều là thừa lúc thuyền lớn vượt biển đưa tới, còn phải vận chuyển qua Đông Xu, mới có thể đến tới Đại Kim,

thật

sự

là rất trân quý, thường là có tiền mà

không

mua được, thế nhưng Triệu Đàn hết lần này tới lần khác thích ăn. Cho nên mỗi lần có tiến cống cam sành, Triệu Đồng đều sai người chia làm hai phần,

một

phần đưa đến Nam An Vương phủ, choMinhChâu quận chúa thưởng thức;

một

phần lưu trong cung, đợi Minh Châu quận chúa tiến cung ăn.

Triệu Đàn

đang

tự hỏi, đột nhiên cảm giác được bờ môi lành lạnh ê ẩm, biết là ca ca cho mình ăn quả cam nổi tiếng, vội vàng há mồm nuốt xuống. Ai biết hàm răng của nàng quá nhanh, thoáng cái cắn tay Triệu Đồng.

Triệu Đồng bắt tay rụt trở về,

một

bên chà xát chỗ bị cắn đau, vừa

nói: "Tay của ta thế chưa có rửa qua đâu!"

Lại

nói: "Hai ta gần đây có phải hay

không

nên kiêng kị gặp mặt a, mỗi khi gặp mặt ngươi đều tổn thương ta!"

Triệu Đàn nhìn án thư bên cạnh, tròng mắt

không

nhìn Tần Ngọc Y,

nói: "Ca ca, ngươi lại tự xưng "Ta" rồi!"

Triệu Đồng cười cười,

nói: "nói

đi, ngươi thế nhưng là

không

có chuyện gì

thì

không

lên điện tam bảo đến cùng có chuyện gì?"

Triệu Đàn cười cười, nàng rút cuộc nhớ tới vì sao mình tiến cung.

Liễu Ly

đi

ra ngoài thăm hỏi việc quân cơ với đại thần Ô Xuân Quang, chạng vạng tối mới trở về Thanh Liễu cư.

đi

vào Thanh Liễu cư,

hắn

đã

cảm thấy Thanh Liễu cư giống như trở nên tươi đẹp rất nhiều, vô cùng xa cách.

Quả

thật,

hắn

vừa mới vào phòng,

thì

có bốn nữ hài tử ăn mặc lăng la tơ lụa đầu đầy châu ngọc

đi

tới dịu dàng quỳ gối: "Nô tài Lưu Lam ( Thải Vân, Thiển Hà, Mộ Ải) bái kiến Vương gia! Thái phi nương nương chỉ thị nô tài đến hầu hạ vương gia!"

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình: Canh [2] a ~