Chương 28: Viếng thăm Chi nương ăn nhịp với nhau

Triệu Đàn nằm mơ thấy

một

giấc mộng đẹp, mộng đẹp nên nàng cũng

không

muốn tỉnh lại.

Ở trong mộng, nàng cưỡng hôn hồ ly ca ca, mạnh mẽ ôm hồ ly ca ca, hồ ly ca ca chẳng những nhìn chỗ đó của nàng, còn miệng đối miệng cho nàng uống nước...

Sau khi tỉnh lại, đầu trống rỗng nhìn giường của mình gọn gang ngăn nắp, Triệu Đàn cảm thấy rất mất mát, tiếp theo cảm giác mình rất hèn mọn bỉ ổi.

Triệu Tử, Triệu Sam cùng Triệu Đàn dùng điểm tâm cùng

một

chỗ với tổ mẫu Cao lão thái phi.

Dựa theo quy củ phương bắc, bữa cơm mùng

một

đầu năm, là ăn Sủi Cảo.

Triệu Đàn ăn Sủi Cảo, nhớ tới ước định của mình và Chi nương, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đại ca Triệu Tử.

Triệu Tử



ràng là ngủ rất khuya, thế nhưng

trên

mặt lại

không



một

tia mệt mỏi,

trên

khuôn mặt tuấn mỹ mang theo dáng tươi cười ấm áp, sai người bới thêm cho Triệu Đàn

một

chén Sủi Cảo nữa,

hắn

tự mình bưng cho Triệu Đàn: " "Nước dùng vốn là thức ăn " chén canh này ngươi phải uống hết!"

Triệu Đàn "Ân" rồi

một

tiếng, cố ý làm ra vẻ mặt

không

kiên nhẫn, sẵng giọng: "đã

biết!"

Triệu Sam ở

một

bên nở nụ cười.

Triệu Đàn thè lưỡi với

hắn, làm cái mặt quỷ.

Cao lão thái phi nhìn Tam huynh muội ảnh đùa giỡn với nhau,

nói: "Triệu Tử Triệu Sam, các ngươi lúc nào cho tổ mẫu ôm chắt trai đây?"

Triệu Tử Triệu Sam

không

hẹn mà cùng

nói

sang chuyện khác: "Tổ mẫu, giữa trưa có cái gì ăn vậy?"

Cao lão thái phi: "..."

Triệu Đàn: "..."

Chạng vạng tối, Triệu Đàn thừa dịp đại ca nhị ca bên ngoài thư phòng nghị

sự, chỉ thị nha hoàn Tiểu Tùng cùng Tiểu Trúc giúp mình giấu giếm, chính mình thay đổi nam trang lặng lẽ chạy ra khỏi Vương Phủ.

Nàng biết



Hoàng Đế ca ca nhất định

sẽ

phái Thanh y Vệ Tô Dung cùng Tô Ngưng

đi

theo mình, bởi vậy từ đường cái quẹo vào cái hẻm

nhỏ, nhìn thấy bốn phía

không

có người, liền thử thăm dò kêu

một

tiếng: "Tô Dung Tô Ngưng —— "

Nháy mắt, Triệu Đàn chợt nghe sau lưng truyền đến thanh

âm

quần áo tất tác, nhìn lại, Tô Dung Tô Ngưng mặc áo bào xanh

đã

đứng ở phía sau của nàng, cười híp mắt nhìn nàng, khom người hành lễ, nhưng

không

có lên tiếng.

Triệu Đàn suy đoán chứng minh của mình là đúng,

một

bên ý bảo Tô Dung Tô Ngưng theo mình

đi

lên phía trước, vừa

nói: "Đại ca của ta có phái người

đi

theo ta

không?"

Tô Ngưng

nói: "Trước kia là có ám vệ

đi

theo, về sau Vương gia biết



bệ hạ phái rồi huynh đệ chúng ta,

sẽ

không

phái người

đi

theo quận chúa ngài!"

Ngõ

nhỏ

Dã Kê Tháp cách Vương Phủ kim kinh cũng

không

quá xa, Triệu Đàn rất nhanh liền

đi

tới cửa ngõ.

Khi nàng tìm được Tần gia, trời

đã

tối đen.

Tường viện Tần gia cũng

không

cao, đứng ở bên ngoài Triệu Đàn có thể thấy bên trong lộ ra ngọn đèn hơi yếu.

Tô Ngưng Tô Dung

không

biết trốn đến nơi nào.

Triệu Đàn kéo vòng sắt

trên

cửa, "Ầm" vài cái.

"Ai đó?" Bên trong cửa nhà chính mở ra rồi, Tần chi nương đứng ở trước cửa phòng hỏi.

"Tần tỷ tỷ, là ta!"

Chi nương bước nhanh tới, kéo then cài cửa ra, đón tiến Triệu Đàn đến chơi.

Gia viện Chi nương nho

nhỏ, dọn dẹp rất sạch

sẽ, dưới mặt đất tuyết bị quét vào

một

chỗ, chất đống dưới cây ngô đồng trong sân. Trước phòng phía Đông có

một

đám cỏ, dưới bụi cỏ cũng chất đầy tuyết.

Nhà nàng ở là ba gian nhà ngói hướng nam,

một

minh

một

ám

một

gian nhà kề.

Chi nương

một

bên dẫn Triệu Đàn tới nhà chính, vừa

nói: " Thúc phụ ta ở Vượng Phúc tửu lâu phía trước tìm việc, có đôi khi bận rộn, trong đêm liền

không

trở về nhà,

hắn

hiện

tại còn chưa có trở lại đây!"

đang

nói

chuyện, chi nương

đã

nhanh nhẹn châm trà cho Triệu Đàn.

Triệu Đàn vừa nhìn, phát

hiện

bên trong chính là táo đỏ cẩu kỷ long nhãn cùng hạt mè, hương vị ngọt ngào xông vào mũi, cười

nói: "Ngươi nơi đây cũng có Tam Pháo Thai a, đây chính là đặc sản Tây Bắc, chúng ta bên này

không

có!"

Chi nương há to miệng, muốn

nói

cái gì lại

không



nói

ra.

Nàng cười hỏi Triệu Đàn: "Ta làm cho ngươi bún gạo nấu bằng nồi đất được chứ?"

" bún gạo nồi đất?" Triệu Đàn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cái tên này, cảm thấy hiếu kỳ, " bún gạo nồi đất là cái gì?"

Chi nương chuyển cái ghế bằng gỗ

nhỏ

cách cái bàn

nhỏ

cùng nàng ngồi xuống,

trên

mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy vui vẻ: "Ta ở bên ngoài ăn, cảm thấy ăn ngon, chính mình thử làm, chờ

một

chút ngươi nếm thử, nếu là

thật

sự

ăn ngon, ta liền thuê cửa hàng mặt tiền bán cái này!"

Nghe nàng

nói

như vậy, Triệu Đàn cảm thấy nước miếng chảy ra, rất là chờ mong.

Chi nương

đi

đến phòng bếp bận rộn, Triệu Đàn cũng bận rộn cùng tới xem.

không

bao lâu, chi nương dùng khay bưng

một

cái nồi đất

đi

ra.

Nồi đất phía dưới còn đệm lên

một

cái đĩa to bằng sứ.

Chi nương đem nồi đất bày ở

trên

mặt bàn trước mặt Triệu Đàn nồi đất vẫn còn sôi ùng ục, bốc lên mùi thơm mê người.

Triệu Đàn dùng chiếc đũa từ trong nồi đất gắp ra sợi dây

nhỏ

màu trắng, ngạc nhiên hỏi: "Đây là mì sợi? Có mì sợi mảnh như vậy?"

Chi nương

một

tay chống má ngồi ở đối diện, cười tủm tỉm nhìn nàng, kiên nhẫn giải thích: "Đây là dùng gạo làm đấy, gọi là bún gạo, ngươi nếm thử

đi!"

Nước lèo được nấu từ thịt gà, nước lèo tinh khiết và thơm, bún gạo nhẵn bóng. Ngoại trừ nồi đất bên ngoại bên ngoài, còn có nấm, chân giò hun khói, nấm hương, cá thái mỏng, Triệu Đàn lại múc

một

muỗng dầu thả vào, quấy rồi quấy, cảm thấy vừa thơm vừa cay ăn ngon cực kỳ. Nàng đem bún gạo nồi đất ăn sạch

sẽ, nước lèo đều uống cạn sạch.

Thấy nàng ăn ngon, chi nương cũng

thật

cao hứng: "Về sau chỉ cần muốn ăn, ngươi đến nhà của ta, ta làm cho ngươi ăn!"

Chi nương rửa bát đũa, Triệu Đàn cũng hỗ trợ. Chi nương khuyên can

không

được, đành phải cho nàng

đi

theo mình ra phòng bếp.

Lúc Chi nương lau rửa chén, Triệu Đàn

không

giúp đỡ được cái gì, liền đứng ở

một

bên cùng chi nương

nói

chuyện phiếm.

Hai người càng trò chuyện càng tâm đầu ý hợp.

Chi nương thích nghiên cứu đồ ăn, ưa thích nấu cơm nấu đồ ăn,

nói

tới cái này hai mắt liền sáng lên; Triệu Đàn thèm ăn ngon, thích ăn mỹ thực,

nói

ra mỹ thực chưa từng ăn liền nuốt nước miếng liên tục.

Hai người ăn nhịp với nhau, phát

hiện

hai bên lòng dạ thẳng thắn, quả thực là rất hợp tánh,

thật

sự

có cảm giác hận vì

đã

gặp nhau muộn.

Chi nương

một

bên cùng Triệu Đàn

nói

chuyện,

một

bên nhanh nhẹn thu thập phòng bếp, hai người lại cùng nhau di chuyển tới nhà chính, tiếp tục nấu nước Tam Pháo Thai uống trà

nói

chuyện phiếm.

。Triệu Đàn uống trà Tam Pháo Thai thấy hương vị ngọt ngào, chi nương cầm

một

cái quả táo, tỉ mỉ dùng đao bạc

nhỏ

lột vỏ quả táo, sau đó ở dựng thẳng quả táo cắt vài nhát, lại nhắm ngay đĩa sứ trắng rạch

một

cái, từng hột quả táo liền rơi vào trong mâm.

Triệu Đàn bưng chén trà, nhìn chi nương.

Động tác Chi nương

nhẹ

nhàng linh hoạt, toàn bộ quá trình như là tạo hình mỹ nghệ, làm nàng xem đến nhập thần, cảm thấy chi nương

thật

sự



thật

lợi hại, làm lòng của nàng trầm tĩnh trở lại.

Chi nương lấy ra

một

dĩa bạc

nhỏ, đưa cho Triệu Đàn, ý bảo Triệu Đàn xiên lấy quả táo ăn.

Triệu Đàn ăn quả táo, chi nương lại cầm

một

trái lê xốp giòn, cầm lấy dao

nhỏ

bắt đầu gọt vỏ.

Đêm

đã

khuya.

Tần đại thúc trở lại, Triệu Đàn lúc này mới lưu luyến

không

rời mà chuẩn bị rời

đi.

Chi nương chưa từng gặp được bạn

gái

hợp ý như vậy,

không

nỡ bỏ nàng,

không

cho nàng rời

đi: "đã

trễ như thế, ngươi

một



nương gia có thể nào

đi

đường ban đêm? ở lại chỗ này cùng ta

đi!"

Triệu Đàn tuy rằng muốn ở lại, thế nhưng sợ trong nhà tổ mẫu cùng ca ca phát

hiện

mình trộm chạy ra ngoài, nàng giải thích

nói: "Trong nhà phái người

đi

theo ta!"

Chi nương

không

tin, Triệu Đàn liền mang theo nàng đến cửa lớn.

Nàng đứng ở cửa lớn kêu

một

tiếng: "Tô Ngưng Tô Dung —— "

Tô Ngưng Tô Dung cũng

không

có xuất

hiện.

Triệu Đàn

không

tin cái, còn gọi

một

tiếng: "Tô Dung Tô Ngưng —— "

Bốn phía

một

mảnh tĩnh lặng, vẫn

không

có người nào xuất

hiện.

Chi nương nhịn cười, lôi kéo Triệu Đàn trở về: "Phòng ngủ của ta rất sạch

sẽ

, đêm nay hai ta trò chuyện suốt đêm!"

Triệu Đàn biết thời biết thế,

đang

muốn theo chi nương

đi

vào, bỗng nhiên trước mắt

một

bóng đen lóe lên,

một

nam tử cao gầy xuất

hiện

ở trước mắt nàng, chân mày cau lại: "đã

trễ thế như vậy, ngươi còn

không

quay về?"

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình: Canh [3] a ~

Buổi chiều còn có hai canh ~

Nam tử này là ai đây?