Trong kinh thật không thú vị, Liên Ngữ Hàm định ra ngoài chơi, đúng dịp lễ mừng thọ tám mươi của Lâm An lão gia – tộc trưởng Liên gia, An quốc công quyết định dẫn lão thê và tiểu tôn nữ xuôi nam.
Lão tộc trưởng là đường huynh của An quốc công Liên Khâm, thưở bé hai người thân thiết hơn các huynh đệ khác. Mấy năm nay An quốc công không còn gánh nặng, chỉ ở trong phủ an dưỡng. Trong mấy đường huynh đệ cũng chỉ lão tộc trưởng còn sống. Liên Khâm thường xuyên gửi thư thăm hỏi, tình cảm càng ngày càng tốt.
Vốn An quốc công đã hơn bảy mươi, Tần lão phu nhân cũng lớn tuổi, mấy nhi tử không yên lòng để hai vị lão nhân đi. Bất hiếu mà nói thật hai cụ tuổi đã cao, chưa biết chừng trên đường đi gió lớn, trúng gió là đi luôn. Không ai dám khẳng định khả năng này không xảy ra.
Nhưng An quốc công luôn là người không ai ngăn cản được, ông không tức giận, chỉ thản nhiên nói một câu: “Ta 14 tuổi nhập kinh, đến nay đã qua 57 năm. Ta chỉ về Lâm An đúng hai lần, lần trước gặp Quân Đại bá của các con là 16 năm trước. Huynh ấy năm nay 80, ta 71, đây là lần cuối cùng gặp mặt của kiếp này.”
Câu nói đượm bi thương, Tần lão phu nhân rơi lệ: “Mẹ có bạn khuê phòng gả đến Tô Châu, cho tới bây giờ đã hơn bốn mươi năm không gặp. Lúc trước nhận được thư bà ấy, nói thân mình không tốt, sợ không qua được năm nay, lúc này mới đề xuất với cha con chuyện xuôi nam. Mẹ biết các con đều là đứa con ngoan, nhưng mà…” Nghẹn ngào không nói được.
Hai cụ một người trầm trọng thê lương, một người bi thương, bốn nhi tử sợ tới mức không dám khuyên nữa, đồng loạt quỳ xuống, khóc lóc nức nở tỏ vẻ mình và các huynh đệ thật sự quá không hiểu chuyện và thề không ngăn cha mẹ xuất hành nữa. Không chỉ không ngăn cản mà còn hết lòng duy trì. Lúc này mới khiến hai cụ hài lòng.
Bởi vì Liên Ngữ Hàm muốn đi theo ông bà nên mấy ngày nay không khí Tam phòng hết sức kỳ quái.
Liên Tam gia thần sắc ngưng trọng, chắp tay sau lưng đi tới đi lui đi trong phòng Hàn thị. Hàn thị tựa nửa người vào thành giường, ôm ngực yên lặng rơi lệ, thỉnh thoảng thút thít một tiếng. Sau khi Liên Thế Giác nghe thấy, chân bước càng nhanh.
“Hay là… tôi trình tấu từ quan?” Liên Thế Giác dừng bước, quay đầu trưng cầu ý kiến thê tử.
Hàn thị sụt sịt hai tiếng, mới lau nước mắt: “Nếu tương lai Hàm nhi gả cho người ta, nhà chồng thấy cha con bé không có quan chức trong người, bởi vậy ghét bỏ con bé, bắt nạt co bé thì sao?”
“Chuyện này…” Thật ra, Liên Thế Giác cảm thấy không ai bắt nạt được khuê nữ của ông. Với tính tình của nữ nhi bảo bối, đừng nói đến nhà chồng bị bắt nạt, không biết có tìm được đức lang quân vừa ý không.
“Quên đi!” Hàn thị thô lỗ chùi nước mắt, đứng phắt dậy, hai tay chống nạnh: “Chàng mau đi đệ sổ con từ quan, chúng ta cứ đi với Hàm nhi đã! Khuê nữ mới sáu tuổi thôi, nói gả cho người ta thì quá sớm!”
… Không phải nàng nói sao, ta chưa nói gì mà. Liên Tam gia thầm nhủ, thân mình lại theo phản xạ có điều kiện ngồi vào bàn, cầm lấy bút lông nhỏ đồi mồi, bắt đầu viết sổ con từ quan.
“Từ quan?” Người ngự trên ghế rồng giận dữ cười: “A, a, chẳng lẽ muốn cả nhà cùng đi Lâm An chắc?”
Nội thị trên điện nghe ra sự tức giận cuồn cuộn, người người vẻ mặt hoảng sợ, cúi đầu cố gắng thu nhỏ hết mức sự tồn tại của bản thân.
Thật lâu sau, cuối cùng Thừa Bình đế thở dài: “Mà thôi.”
Giữ nàng một đời, lại đổi lấy nàng nhóm lửa tự thiêu. Đời này, biển rộng trời cao, để nàng bay đi đi. Chỉ là, vô cùng luyến tiếc.
“… Liên thị Ngữ Hàm phong dung xinh đẹp tuyệt trần, khí chất cao quý, đất thiêng sinh hiền tài, lương thiện mềm mỏng trong sáng… Phong làm Vĩnh Ninh huyện chủ, thực ấp 800 hộ…” (Không hiểu chém bừa vì mấy từ Hán việt khó hiểu quá)
Một đạo thánh chỉ khiến phủ mọi người ở An quốc công đều hai mặt nhìn nhau, chỉ có nhân vật chính Liên Ngữ Hàm còn đắm chìm trong mấy từ thánh chỉ viết. Nàng cực kì tán thưởng người soạn chỉ – mỗi từ dùng trên người nàng đều vô cùng chính xác! Có ánh mắt, có tiền đồ!
Nếu Thừa Bình đế biết đạo thánh chỉ làm lòng hắn đau như cắt lại thảo được niềm vui của Liên Ngữ Hàm, không biết sẽ khóc hay cười.
Mặc dù chỉ Liên Ngữ Hàm thụ phong thưởng, nhưng Tam phòng lại không có một điểm không khí sung sướиɠ.
Hàn thị vẫn anh anh khóc như cũ. Vì trượng phụ đệ sổ con từ quan lên bị trả về, hoàng đế triệu kiến riêng Liên Thế Giác, nói bậy một hồi yêu quý người tài, cuối cùng tổng kết một câu —— không chuẩn từ quan!
Bởi vì chuyện này, nên mọi người đều cho rằng Liên Ngữ Hàm được phong huyện chủ là hoàng đế an ủi và bồi thường Liên Thế Giác, mấy chuyện ban ân cho con cái từ xưa đến nay không phải hiếm.
Như thế rất tốt, nữ nhi bảo bối duy nhất muốn đi Giang Nam, hai vợ chồng bọn họ không thể đi theo. Làm huyện chủ làm gì, có thể ăn được chắc?
Hàn thị cảm thấy cuộc đời thật u ám.
“Mẹ chắc chắn muốn đi cùng con, mặc kệ phụ thân?” Liên Ngữ Hàm chớp mắt to, thương hại nhìn mẫu thân: “Nhưng mẹ không ở, phụ thân rất có thể sẽ bị yêu tinh câu mất.”
Hàn thị lại rơi vào buồn rầu đau khổ.
“Mẹ, mẹ không cần lo cho con đâu, Giang Nam mưa nhiều, con sẽ không ở đó lâu dài, cũng không gả cho ai hết.” Liên Ngữ Hàm chống cằm, nhìn ngoài lá chuối cửa sổ xanh biếc, nghiêm túc nói: “Dù người mà con xem trúng có ở đâu, con cũng mang hắn vào kinh. Người của con, đương nhiên phải nghe lời con.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong như ngọc không có biểu cảm, đôi đôi mắt đen láy lại rạng rỡ phát sáng như mặt trời, Hàn thị dưới đáy lòng thở dài, ngoài miệng cười: “Nếu Hàm nhi nói vậy, mẹ cũng yên tâm.”
Tuy nói bây giờ là tháng bảy lưu hoả (hay bị nóng trong người), ban ngày hơi nóng, người đi chuyến này toàn người già và trẻ nhỏ, đều là người thân phân tôn quý, tất nhiên không vội vàng để phải chịu tội. Đó là lý do ngày xuất hành quyết định vào hạ tuần tháng 8, khi tiết trời đã chuyển lạnh.
Trong thời gian này, chuyện Liên Ngữ Hàm được phong huyện chủ cũng truyền ra ngoài, chọc không ít người tò mò. Chung quy ngoài hoàng thất, nữ tử được thụ phong rất ít, hơn nữa còn là phong hào cao như vậy. Phải biết rằng chỉ có quận chúa mới thụ phong huyện chủ, Chính Nhị phẩm, bình thường thực ấp 300 hộ, được sủng một ít mới được cho 400 hộ. Liên Ngữ Hàm vừa phong đã được 800 hộ, gấp đôi người khác.
Thế nhưng mặc kệ người khác tò mò thế nào, Liên Ngữ Hàm vẫn sừng sững bất động. May mà tuổi nàng còn nhỏ, trừ nhà bên ngoại không có ai khác gặp nàng, nên dù lúc này trong kinh truyền ồn ào huyên náo, nhưng không hề xuất hiện bất cứ lời đánh giá và bình phẩm gì liên quan tới nàng.
Liên Ngữ Hàm thật sự phiền chết với danh hiệu “Kinh thành đệ nhất mỹ nhân”. Danh hiệu tục khí như thế đời trước nàng đội trên đầu rất nhiều năm! Nàng phát khóc với sự ngu ngốc kiếp trước của mình mất!
Đối với Vĩnh Ninh huyện chủ mới ra lò nóng hổi, tâm trạng Liên Ngữ Tương rất phức tạp.
Tuy rằng nàng đang đi trên con đường trí tuệ, bình tĩnh, trạch đấu của nữ chính, vẫn cố gắng giữ trí tuệ, trong lòngbình tĩnh, nhưng không thể phủ nhận từ lúc xuyên qua, nàng luôn có ý thức mình là nữ chính, ý nghĩ này là động lực để nàng trạch đấu. Bởi vì bất kể quá trình gian nan thế nào, nữ chủ vĩnh viễn có kết cục tốt đẹp.
Ôm tiềm thức này, Liên Ngữ Tương một đường xuôi gió xuôi nước, xuất thân tốt, xinh đẹp, cha mẹ hòa ái, Đại ca sủng ái, chỉ số IQ EQ đều không thấp, thông phòng tiểu thϊếp trong nhà đều đấu không lại nàng… Thẳng đến khi nàng gặp Liên Ngữ Hàm.
“Muội muội thật tốt, có phong hào huyện chủ, đời này không lo.” Liên Ngữ Tương hâm mộ nửa thật nửa giả, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Còn được cùng tổ phụ tổ mẫu đi Giang Nam, nghe nói phong cảnh Giang Nam rất đẹp, địa linh nhân kiệt, non xanh nước biếc, ai, đời này sợ rằng tỷ không có phúc thấy.”
Liên Ngữ Hàm kinh ngạc nhìn nàng, như đang nhìn một người não tàn: “Nhị tỷ tỷ tại sao tỷ có thể nói vậy, tỷ mới bảy tuổi đã biết mình sống không lâu ư? Không thể nào, muội thấy tỷ rất khoẻ mạnh mà.”
Liên Ngữ Tương nghẹn họng, bị chặn không nói nên lời.
Liên Ngữ Dung lớn tuổi, trưởng thành sớm hiểu chuyện, thấy thế bận rộn hoà giải: “Nhị muội muội quá bi quan, chuyện nhân sinh không thể biết trước, không chừng tương lai muội gả cho vị hôn phu nào đó nguyên quán Giang Nam, phải ở đó lâu dài đấy.”
Liên Ngữ Tương có bậc thang lui xuống, lập tức hợp với tình hình mặt đỏ hồng, thẹn thùng cúi đầu không nói.
Liên Ngữ Dung che miệng cười duyên, Liên Ngữ Yên vẫn là nha đầu vô tri, tỉnh tỉnh mê mê cầm một khối điểm tâm nhét vào miệng.
Liên Ngữ Hàm chăm chú quan sát một bầy ngu ngốc, tự nhiên sinh ra một cảm giác ưu việt về trí thông minh, ngửa mặt lên trời cười to đi ra ngoài, để lại bầy ngu ngốc mê man không biết làm sao.
Tác giả có lời muốn nói: huyện chủ là tôn thất nữ phong hào, hạ thánh chỉ này, chính là Hoàng Tang quyết tâm buông tay.