“…tai mỏng, về già lụi bại;nội các nghiêng vẹo, chịu ơn sâu mà lại báo oán, tướng chết yểu.”
Sở vương buồn bực đỏ mặt, hai cánh môi mỏng mở ra đóng vào cả nửa ngày không nói nên lời – hắn nên nói gì? Lúc này dù nói gì đều không đúng, chi bằng không nói lời nào.
Hắn không nói, Liên Ngữ Hàm không buông tha hắn, nàng dung vẻ mặt thương hại nhìn hắn, đôi mắt ướŧ áŧ mở to tràn đầy sự đồng cảm.
Sơ vương cảm giác lúc này chắc chắn trên đỉnh đầu mình có khói bốc lên.
An quốc công có chút kinh ngạc nhìn tiểu tôn nữ. Tướng thuật (xem tướng, bói toán) của Ngữ Hàm là do ông dạy, kỳ thật ông không biết nhiều lắm về mấy thứ này, cũng không định để tôn nữ chuyên tu tướng thuật, dù gì thì đây không phải thứ mà một tiểu thư khuê các nên học. Có một lần, ông ôm tiểu tôn nữ vào lòng, muốn dỗ nàng ngủ nên cầm đại một cuốn ‘Ma y tướng thuật’ đọc, nghĩ rằng loại sách tối nghĩa khó hiểu kiểu này chắc sẽ có tác dụng thôi miên rất tốt nên ông lười đổi cuốn khác. Ai ngờ con bé càng nghe càng tỉnh táo, cuối cùng hai mắt tỏa sáng giục ông tiếp tục đọc, đọc thật lâu…
Đọc, lại đọc… cuối cùng đọc ra một tiểu thần côn (thầy tướng số lừa đảo).
Ngoại trừ lúc đầu xem tướng cho hạ nhân coi như luyện tập thì Liên Ngữ Hàm không xem cho ai khác. Thứ nhất vì thân phận không phù hợp, thứ hai do nàng có thiên phú dị bẩm, xem đâu trúng đấy, nên không thể mở miệng. Thực ra không phải nàng sợ tiết lộ Thiên Cơ sẽ gặp báo ứng, mà nàng sợ không cẩn thận sẽ làm rối loạn mệnh cách của người ta – nàng chỉ hơi tùy ý làm bậy, nhưng không vô duyên vô cớ hại người.
Khi luyện tập nàng chỉ quan sát rồi nói cho An quốc công, sau đó để ông phái người đi điều tra xem nàng nói có đúng không thôi.
Lão công gia tất nhiên biết độ chính xác trong lời nói và tính tình cổ quái của nàng, nên lúc này ông không hề lo lắng liệu Sở vương có thể thẹn quá hóa giận không, mà chỉ cảm thấy khó hiểu vì sự khác thường của tiểu tôn nữ.
“Ách, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!” An quốc công áy náy quay sang nói với Sở vương: “Vương gia đừng để bụng tiểu nha đầu không hiểu chuyện.”
“Ha ha ha!” Sở vương rộng lượng phất tay, mỉm cười nói: “Không sao, không sao!”Hắn chỉ có thể nói vậy, phong độ là một chuyện, hơn nữa dù có bực bội cũng là hắn tự tìm, còn thật sự so đo với tiểu cô nương sao?
An quốc công cười cười, không trách cứ Ngữ Hàm, chỉ đổi đề tài: “Sao Vương gia lại đến Lâm An?”
Sở vương ôn hòa trả lời: “Gia mẫu thay ta nạp thêm một vị Trắc phi là người Lâm An, lần này ta đến đây xem như đón dâu.”
An quốc công gật gật dầu, thức thời không hỏi thêm.
“Hả?” Liên Ngữ Hàm chớp chớp mắt, hỏi: “Vì sao chỉ là một trắc phi lại khiến Vương gia tự mình đến đón dâu?” Thấy Sở vương nhìn về phía nàng, Ngữ Hàm nhướng mày cười: “Dù sao Vương gia muốn ly kinh cũng không dễ, ta thấy trong sách nói các Vương gia trừ bỏ đất phong và kinh đô thì rất khó có cơ hội đi đến nơi khác.”
Sở vương sa sầm nét mặt – lần rời kinh này hắn không thông báo cho đường ca Thừa Bình đế, nếu để những người trong kinh biết được…
An quốc công hận không thể bịt miệng tiểu nha đầu này lại, lúng túng nói:“Chắc vị Trắc phi này rất được Vương gia coi trọng.” Thấy Ngữ Hàm còn muốn lên tiếng, ông vội vã kéo tay tiểu nha đầu, trực tiếp chào từ biệt:“Chúng ta đã đi hơn nửa ngày rồi, phu nhân vẫn chờ ở nhà. Vương gia, chúng ta xin cáo từ!”
Sở vương nghiêm mặt đáp: “Lão công gia đi đường tốt lành.”
Vừa ra khỏi phạm vi điện Đại Thành, An quốc công nghiêm mặt quở trách tiểu tôn nữ: “Bình thường không nói lời nào, sao hôm nay con nói như vậy. Con có biết hắn là ai không, nếu chọc phải hắn tổ phụ biết làm thế nào đây hử?”
Liên Ngữ Hàm mất hứng giãy dụa trong lòng tổ phụ: “Đương nhiên con biết hắn ta là Sở vương, nếu không phải hắn con còn lười nói!”
Thật kỳ quái. “Con chưa hề gặp hắn mà…” Lão công gia thì thào tự nói.
“Con chưa gặp hắn nhưng con biết hắn. Hôm nay vừa nhìn tướng mạo đã biết hắn là thứ không an phận.” Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh xuống, Liên Ngữ Hàm nâng cằm khẳng định: “Hắn hiện tại chắc chắn không thể làm gì con. Không phải hắn luôn muốn làm Hiền vương sao? Con cứ mắng hắn, hắn chỉ có thể cười trừ!”
Thái độ tiểu tôn nữ ác liệt đối với Sở vương ngoài dự liệu khiến lão công gia rất khó hiểu: “Hắn chọc con khi nào vậy? Sao con ghét hắn thế?”
“Ghét không cần lý do!” Liên Ngữ Hàm kiêu ngạo lắc đầu.
Được rồi, kỳ thật nàng ghét hắn là có lý do, vì một đao kia của Mạnh Vũ Tình, nhưng lý do này không thể nói với tổ phụ được.
Từ nhỏ đến lớn, Liên Ngữ Hàm chưa từng chịu khổ, nỗi đau tê tâm liệt phế, càng khiến nàng tức giận hơn là bởi một đao đó mà nàng không thể sinh con!
Không muốn sinh con và không thể sinh con có thể đánh đồng sao? Mạnh Vũ Tình, ta không chém chết ngươi ta không phải họ Liên! Chết một lần không đủ! Ít nhất gϊếŧ hai lần!!!
Tổ tôn hai người rời đi dường như mang theo ánh mặt trời cuối cùng, điện Đại Thành vốn trống trải càng thêm âm trầm vắng lặng.
Sở vương đứng chắp tay, Bạch Dung An đứng phía sau hắn, có chút kính sợ nhìn bóng lưng người thanh niên này.
Cả điện yên tĩnh.
“Cữu cữu ~” Đột nhiên thanh âm tiểu nữ hài ngọt nị truyền vào, khiến vẻ trang nghiêm túc mục trong tòa đại điện bị phá vỡ hầu như không còn, Sở vương khẽ nhíu mày.
Bạch Dung An có chút kinh ngạc: “Tình Tình, sao con lại đến đây?”
Người tới chính là Mạch Vũ Tình, nàng chạy đến bên người Bạch Dung An, giữ chặt ống tay áo cữu cữu, ngọt ngào cười nói: “Sư phó để con tới, sư phó nói hôm nay ông ấy đã bôn ba cả ngày, mệt mỏi muốn nghỉ ngơi nên bảo con đến báo cho cữu cữu.”
Bạch Dung An nghe vậy sắc mặt trở nên ảm đạm, đây ý nói không muốn sao?
Lúc này rốt cuộc Sở vương cũng xoay người lại, tầm mắt chỉ lướt qua Mạnh Vũ Tình rồi rời đi ngay, gật đầu nói với Bạch Dung An: “Nếu Yến tiên sinh không khỏe, ngày khác bản vương lại đến.”
“Vương gia…” Bạch Dung An có chút hoảng hốt, vội vàng hô một tiếng, nhưng vì có Mạnh Vũ Tình đứng đây hắn không tiện nói gì, đành ngậm miệng lại.
“Còn có chuyện gì?”
“Không, không có…” Bạch Dung An lắp bắp.
Thấy Sở vương không nói gì với mình đã muốn đi, Mạnh Vũ Tình rất không cam lòng, nàng trưng ra bộ mặt đáng thương nhất, nũng nịu kêu một tiếng:“Tỷ phu ~ muội là Vũ Tình.”
“…” Sở vương đầu đầy hắc tuyến, Vũ Tình là ai vậy?
“Người là muội muội của Sơ Tuyết?”
Mạnh Vũ Tình hưng phấn gật đầu: “Dạ đúng! Mạnh Sơ Tuyết là đại tỷ của muội!”
Sở vương nhíu chặt mày, đây thật sự là đích nữ của Mạnh gia? Sao không có giáo dưỡng vậy, dám gọi thẳng tục danh của trưởng tỷ! Hắn nhớ đến tiểu nha đầu của An quốc công phủ, mặc dù lời nói có chút khó nghe, có vẻ thông minh kỳ lạ, nhưng lễ nghi không có chút sai lầm.
Nghĩ như vậy, hắn có chút hối hận, Mạnh gia chỉ là một gia tộc nhỏ, giáo dưỡng nữ nhi không tốt lắm. Nếu không phải muốn mượn sức Bạch Dung An và Yến Hoài Tiên, hắn sao có thể cưới một thứ trưởng nữ của quan Tứ phẩm, dù là Trắc phi cũng không có cửa.
Bạch Dung An không thấy có gì kỳ lạ, Mạnh Sơ Tuyết tuy là trưởng nữ, nhưng lại là thứ xuất, muội muội của hắn trị gia rất tốt, các thông phòng di nương tại hậu viện Mạnh gia bị nàng đè ép gắt gao, những thứ tử thứ nữ kia cũng bị giáo dưỡng thành loại yếu đuối vô năng, trước giờ luôn luôn phải khúm núm trước mặt Mạnh vũ Tình.
Sở vương phất phất tay áo, trầm giọng nói: “Ngươi đã là muội tử của Sơ Tuyết, ta liền nói cho ngươi vài câu. Dù tỷ tỷ ngươi đã gả vào Vương phủ thì chỉ là Trắc phi mà thôi, ngươi không nên gọi ta là tỷ phu, tránh bị người ta nói ra nói vào. Huống chi ta và tỷ tỷ người còn chưa thành hôn!”
Mạnh Vũ Tình bị hắn dạy dỗ choáng váng, sửng sốt hồi lâu, ủy khuất muốn khóc lớn nhưng vì ngại mặt mũi nữ tử đành cố cản một túi nước mắt bung ra, nghẹn ngào đáp ứng.