- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thiên Chi Kiều Nữ
- Chương 10
Thiên Chi Kiều Nữ
Chương 10
Liên Ngữ Hàm năm nay chỉ mới sáu tuổi, dùng đôi chân nhỏ xíu bước theo Tɧẩʍ ɖυng Dư vô cùng vất vả, mệt nhọc thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nhiễm lên một mạt đỏ ửng, đáng thương lại đáng yêu.
Tɧẩʍ ɖυng Dư đã tận lực đi chậm lại, nhưng tiểu cô nương bước theo vẫn thật miễn cưỡng. Lại đi thêm vài bước, Tɧẩʍ ɖυng Dư rốt cuộc ngừng lại, đưa tay ôm lấy tiểu cô nương, cười nói: “Thôi cứ để ta ôm nhóc vậy”, lại nhìn một lượt trên dưới thân thể nhỏ bé của Liên Ngữ Hàm, trêu ghẹo: “Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng nhóc vẫn còn là một đứa nhỏ, chắc không có vấn đề gì ha?”
Liên Ngữ Hàm gật gật đầu, nàng hoàn toàn không quan tâm nam nữ hữu biệt gì đó, không phải tự mình bước đi là được.
Mấy vυ" già canh giữ ngoài chính phòng vui mừng đến chảy nước mắt, toàn bộ chen chúc lên vây lấy Tɧẩʍ ɖυng Dư. Hắn kinh ngạc lẩm bẩm: “Từ khi nào mà ta lại được hoan nghênh như vậy?”
Liên Ngữ Hàm lặng lẽ nhìn hắn một cái.
Đã sớm có người chạy vào báo tin cho hai lão thái thái, Tần lão phu nhân vội vàng chạy ra cửu, xông lên trước ôm lấy Liên Ngữ Hàm khóc không ngừng: “Bảo bối của ta… Con hù chết tổ mẫu rồi… Có bị va chạm ở đâu không…”
“Ôi chao, tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi.” Thẩm lão thái thái nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt rốt cuộc cũng hiện ra nụ cười, hỏi con trai:“Dung Dư, sao con lại đi cùng Ngữ Hàm vậy? Gặp được trong vườn sao?”
Tɧẩʍ ɖυng Dư không biết nên trả lời thế nào mới tốt, hắn không kịp phản ứng tình huống hiện tại – lúc này hắn mới hiểu được khi nãy những hạ nhân kia vây lên là để nhìn tiểu cô nương trong lòng hắn, nhưng cái cảnh tượng này…
Khóe mắt Liên Ngữ Hàm nhìn thoáng qua biểu tình rối rắm của hắn, lau nước mắt cho tổ mẫu rồi nói: “Thân thể Diêu cô nương không tốt, chỉ đi vài bước đã mệt đến mức thở hồng hộc, con không đành lòng để nàng vất vả đưa con đi dạo vườn nên đi một mình. Đi tới đi lui lại đυ.ng phải Dư thúc thúc, ngài ấy lo lắng tổ mẫu sốt ruột nên đưa con về đây.” Dứt lời còn quay sang Tɧẩʍ ɖυng Dư, tươi cười sang lạn.
Tɧẩʍ ɖυng Dư sững sờ mỉm cười với nàng.
Tần lão phu nhân tát nhiên là vô cùng cảm tạ Tɧẩʍ ɖυng Dư, Thẩm lão thái thái vội vàng cười nói: “Đây là việc phải làm mà, bà còn khách khí cái gì? Ngữ Hàm bị ủy khuất trong nhà ta, ta còn chưa thỉnh tội với bà đâu…”
“Thôi thôi,” Tần lão phu nhân phất phất tay, “Đâu có gì ủy khuất, tiểu hài tử nháo loạn thôi mà, Ngữ Hàm hoàn hảo trở lại rồi, việc này kết thúc tại đây thôi.” Diêu Linh Nhi là ngoại sinh nữ (cháu gái ngoại) của Thẩm Đại phu nhân, là biểu muội của Thẩm Hi, mà mấy người Liên gia chỉ là khách, Tần lão phu nhân cũng không muốn khiến hảo hữu khó xử.
Thẩm lão thái thái biết tâm ý của bà, than nhẹ – tuy rằng nàng luôn luôn không thích bộ dáng hẹp hòi của Diêu Linh Nhi, nhưng không thể không để ý mặt mũi của Đại tức phụ (con dâu trưởng), chuyện thật này quả thật xử lý không tốt, nếu không phải Tần lão phu nhân thông cảm, lúc này nàng còn đang phải hao tâm tổn trí đây!
Lát sau Thẩm đại phu nhân cũng tới, không biết nàng đã nói gì mà khiến Diêu Linh Nhi mang một bộ dáng bị ủy khuất rất lớn quay sang xin lỗi Liên Ngữ Hàm, lại tiếp tục khóc nức nở khiến Thẩm Hi đau lòng không thôi.
Liên Ngữ Hàm không thích cái bộ dáng ủ rũ của nangfta, nhưng Tần lão phu nhân nắm tay nàng, cho nên khi Diêu Linh Nhi đến xin lỗi, nàng cũng không tiếp tục làm khó nàng ta.
Không so đo với Diêu Linh Nhi, nhưng không có nghĩa là nàng bỏ qua cho mấy nha hoàn đáng ghét kia. Lúc này, mấy nha hoàn đó đều đứng trong phòng, thấy Liên Ngữ Hàm và Diêu Linh Nhi giải hòa, bọn họ đều thở dài nhẹ nhõm. Liên Ngữ Hàm quét mắt nhìn các nàng một lượt, bỗng nhiên cười nói với Thẩm lão thái thái: “Thẩm nãi nãi, con rất thích mấy nha hoàn này, bọn họ hầu hạ rất tận tâm.”
Thẩm lão thái thái nghe vậy rất vui, vung tay lên: “Tốt, tốt, hầu hạ tốt nên thưởng!”, quay đầu nói với Tần lão phu nhân: “Ta biết quốc công phủ không thiếu hạ nhân, nhưng khó được Ngữ Hàm thích, nàng lại là một huyện chủ, cũng nên có thêm nhiều hạ nhân. Nếu hai người không ghét bỏ, thì hãy mang mấy nha hoàn này về, cho Ngữ Hàm sai sử!”
Nếu là người bình thường, lúc này nên từ chối – nào có đạo lý chỉ vì mấy câu nói của tiểu hài tử mà nhận lấy vài nha hoàn?
Nhưng Tần lão phu nhân đau phải người bình thường, Liên Ngữ Hàm là bảo bối trong tim nàng, bảo bối muốn lấy trăng nàng cũng nguyện ý hái xuống, huống chi chỉ có vài nha hoàn? Lập tức không khách khí thu nhận.
Rời khỏi Thẩm gia, Liên Ngữ Hàm không bỏ qua cho Tɧẩʍ ɖυng Dư, lôi kéo tay hắn không chịu buông, ngẩng đầu nghiêm tức nói: “Chờ sau khi con gặp được tổ phụ sẽ đến tìm thúc, đến lúc đó thúc phải nói cho con biết đó!”
Tɧẩʍ ɖυng Dư xoa xoa đầu nàng, cười đáp: “Được, thúc nhớ rồi.”
Trên đường trở về, Tần lão phu nhân ôm Ngữ Hàm hỏi nhỏ: “Sao con lại đi cùng Tɧẩʍ ɖυng Dư? Còn mấy nha hoàn kia, chuyện gì đã xảy ra? Con không được gạt ta, phải thành thật khai báo!”
Lên Ngữ Hàm nhăn mặt: “Dung Dư thúc thúc là con gặp được trong vườn, công phu của hắn rất tố, con chỉ hỏi them vài câu. Về phần mấy nha hoàn kia…” Cái miệng nhỏ nhắn phủi xuống dưới, “Hạ nhân Thẩm gia thật lớn gan, dọc đường luôn coi thường con…”
Tần lão phu nhân giận dữ: “Nực cười!”
“Con thấy Diêu Linh Nhi đi quá chậm, khách khí với nàng mấy câu, muốn đi một mình, nhưng không ngờ nàng ta đột nhiên khóc nức nở, cứ y như diễn kịch vậy.” Liên Ngữ Hàm cười giễu cợt, “Nếu chỉ nha hoàn thϊếp thân của nàng thì không tính, nhưng ngay cả nha hoàn mà Thẩm nãi nãi phái đến cũng dám mắng con, cứ như con đã tát Diêu Linh Nhi một cái vậy. Tâm địa Thẩm nãi nãi tốt như vậy, mà mấy nha hoàn trong phòng lại rất kiên căng, còn kiêu ngạo hơn cả biểu tiểu thu như Diêu Linh Nhi ấy chứ!” Khinh thường hừ lạnh.
Tần lão phu nhân mặt trầm như nước, cách mành kiệu nhìn chằm chằm vào mấy nha hoàn kia, ánh mắt lạnh như bang. Vỗ vỗ cánh tay tiểu tôn nữ, lão thái thái mỉm cười nói: “Được rồi, Hàm nhi đừng tức giận, nếu đã đến nhà chúng ta, tất nhiên không thể tiếp tục để các nàng không biết phân biệt trên dưới như vậy được.”
Liên Ngữ Hàm ngoan ngoãn gật đầu – có tổ mẫu ở đây, những việc này nàng không cần phải bận tâm.
Trở về trong trang viên tạm thời, Ngữ Hàm bắt đầu quấn lấy tổ phụ An quốc công, lãm nũng muốn tập võ, khiến lão công gia sứt đầu mẻ trán.
“Tiểu quai quai yêu quý của ta, không ở nhà làm một cô nương tốt, sao đột nhiên lại muốn học võ?” An quốc côn bị tiểu tổ tông này huyên náo nhức hết cả đầu, không nhịn được thở dài, “Tập võ rất mệt nhọc, con làm sao chịu được!” Thấy tôn nữ muốn phản bác, hắn lại nói thêm một câu: “Dù con có chịu được, nhưng chúng ta sẽ đau lòng!”
Liên Ngữ Hàm sớm biết sẽ không dễ dàng như vậy, nên một chút cũng không nản lòng, các kỹ năng làm nũng luyện được từ đời trước đều lôi ra, trừ phi An quốc công không đồng ý, không thì nàng nhất quyết không chịu bỏ qua.
An quốc công thương yêu đứa cháu này nhất, chỉ một lát liền đầu hang, lại do dự nói: “Ta sẽ tìm cho con một sự phụ trước, nếu học thấy khổ quá thì lập tức dừng lại, được không?”
Liên Ngữ Hàm gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Tổ phụ, võ công của Dung Dư thúc thúc rất tốt, con muốn học cùng sư phụ của thúc ấy.”
An quốc công bật cười, búng trán nàng: “Con con muốn chọn lựa cơ đấy! Sư phụ của Dùng Dư không phải người bình thường có thể gặp được, huống chi là mời đến nhà dạy võ cho con? Nếu con bái sư thành công, vậy thì phải đến ở trong sư môn mà tập luyện, cho đến khi được phép xuất sư mới thôi. Như vậy hai lão nhân chúng ta sẽ phải giao phó với cha mẹ con thế nào đây?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thiên Chi Kiều Nữ
- Chương 10