Chu Duy Thanh nhìn thẳng vào mắt nàng, "Doanh trưởng, ngươi đối xử ta tốt như vậy, quan tâm ta như vậy, ta thực sự rất cảm động! Ta quyết định rồi, bất luận có bao nhiêu gian nan, đều phải tu luyện thành một thiên châu sư cường đại nổi danh, sau đó sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Thượng quan Băng nhi trong lòng khẽ run, lắc đầu nói: "Ta không phải quan tâm ngươi, mà là vì đế quốc. Ta cũng không cần ngươi bảo vệ."
Chu Duy Thanh kiên định nói: "Nhất định phải bảo vệ, làm gì có đạo lý lão công không bảo vệ lão bà chứ?" (Ta kháo! Đồ vô sỉ!)
"Ngươi..." Thượng quan Băng nhi chán nản, một cước đá văng hắn ra xa mấy thước, giận dữ hét: "Bất luận nói chính sự gì cũng đều có thể bị ngươi xuyên tạc thành không đứng đắn, ngươi thật đúng là một nhân tài!"
Chu Duy Thanh lăn một vòng trên mặt đất rồi mới đứng lên, cợt nhả nói: "Lão công bảo vệ lão bà chẳng lẽ phải là chính sự sao? A! Đừng động thủ, chuyện gì cũng từ từ. Được rồi, vừa ngươi nói trừ phi cái gì?"
Mắt thấy Thượng Quan Băng Nhi đuổi đánh đến, hắn vội vội vàng vàng vàng nấp vào sau một cây đại thụ bên đường, chỉ ló mỗi cái đầu ra hỏi.
Thượng Quan Băng Nhi ngây người một chút, trong mắt toát ra một tia do dự, dừng lại cước bộ, hướng Chu Duy Thanh nghiêm nghị nói: "Chu Tiểu Bàn, ngươi ra đây."
Nhìn Thượng Quan Băng Nhi khuôn mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, Chu Duy Thanh sửng sốt một chút, lúc này mới từ phía sau gốc cây đi ra. Huơ huơ tay trước mặt Thượng Quan Băng Nhi hoảng sợ hỏi, "Doanh trường, ngươi không sao chứ?"
Thượng Quan Băng Nhi trịnh trọng nói: "Chu Tiểu Bàn, ngươi tuy rằng rất đáng ghét, tính tính cũng hèn mọn vô sỉ, nhưng bất cứ lúc nào, ngươi đều phải nhớ kỹ, chúng ta xuất thân từ Thiên Cung đế quốc. Chuyện gì ta cũng có thể tha cho ngươi, thế nhưng, nếu như ngươi vi phạm lời hứa phản bội đế quốc, như vậy, ta nhất định sẽ tự tay gϊếŧ ngươi. Bất luận ngươi trở nên cường đại đến cỡ nào, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
"Sẽ không đâu." Chu duy thanh chớp chớp con mắt, trong lòng thầm nghĩ, còn cần ngươi nói sao? Thiên Cung đế quốc hoàng đế là cha nuôi ta, cha ruột ta lại là đại nguyên soái đế quốc. Mấy câu này hắn chỉ nghe lướt qua rồi quên đi luôn, chỉ là, suy nghĩ trong đầu hắn trong nháy mắt liên tưởng bậy bạ câu nói lúc đầu của Thượng Quan Băng Nhi. Câu mà “Chuyện gì ta có thể tha cho ngươi” làm cho hắn trong đáy mắt miên man bất định. May mà hắn còn biết nặng nhẹ, chỉ dám nghĩ trong đầu, cũng không lộ ra mặt chút gì.
Thượng Quan Băng Nhi thấy hắn coi như thành thật đáp ứng, sắc mặt hòa hoãn vài phần, nói: "Chu Tiểu Bàn, cái trừ phi ta vừa nói, là trừ phi ngươi gia nhập vào Thác ấn cung."
"Gia nhập vào Thác ấn cung?" Chu Duy Thanh hiếu kỳ hỏi lại.
Thượng Quan Băng Nhi gật đầu, nói: "Phổ thông Ngự châu sư muốn gia nhập Thác ấn cung là chuyện hết sức khó khăn, Thác ấn cung tuyển người yêu cầu tiên quyết phải là Thiên châu sư. Lại còn phải tiến hành khảo hạch nghiêm khắc. Mỗi đại đế quốc đều có Thác ấn cung thuộc về chính mình, lệ thuộc trực tiếp vào đế quốc hoàng thất. Thiên châu sư sau khi gia nhập vào Thác ấn cung, có thể được đế quốc toàn lực giúp đỡ, bất luận là Thể châu ngưng hình hay Ý châu thác ấn, phí dụng đều do quốc gia bỏ ra. Nhưng Thiên châu sư đó cũng bắt buộc phải tuyên thệ thuần phục quốc gia đó. Đế quốc chúng ta quá nhỏ không thể mở được Thác ấn cung, Phỉ lệ đế quốc thì có, nếu như bọn họ mời chào ngươi, ngươi sẽ đồng ý hay là không?"
Lúc hỏi ra một câu tối hậu này, Thượng Quan Băng Nhi trong lòng thập phần khẩn trương, song song cũng là sát khí ám động. Nàng gặp gỡ Chu Duy Thanh cũng chưa lâu, cũng không hoàn toàn hiểu rõ bản tính của hắn. Nàng đang nghĩ, nếu lỡ như Chu Tiểu Bàn vì lợi ích mà phản bội tổ quốc, nói cái gì mình cũng sẽ không thể tha cho hắn, dù cho không gϊếŧ hắn, cũng phải phế bỏ Thiên châu của hắn mới được.
Chu Duy Thanh hầu như không hề nghĩ ngợi đáp: "Đương nhiên gia nhập! Ngu gì không gia nhập chứ."
"Ngươi..." Sát khí đậm đặc gần như trong nháy mắt dâng lên trong mắt Thượng Quan Băng Nhi, "Ngươi vô sỉ."
Chu Duy Thanh kinh ngạc nói: "Ta tại sao lại vô sỉ? Ta trước tiên gia nhập vào Thác ấn cung của bọn họ, sau đó chờ Thiên châu của ta tu luyện đại thành rồi, quay trở về là được? Chỉ cần thực lực ta cường đạt đến trình độ không ai có thể ngăn cản. Vậy gia nhập vào Thác ấn cung của quốc gia khác đâu có vấn đề gì."
"Phì.." Thượng Quan Băng Nhi trực tiếp bị hắn làm phì cười, mặc dù cách làm của Chu Tiểu Bàn hắn hoàn toàn không giống cách thông thường, bất quá, trong lòng nàng sát khí cũng nháy mắt tiêu thất."Ngươi nghĩ hay nhỉ, ngươi cho người ta không có hạn chế gì sao? Người gia nhập vào thác ấn cung, đều phải chịu một tầng khóa tâm linh, nếu như phản bội Thác ấn cung và đế quốc hoàng thất, hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Chu Duy Thanh nghe xong lời này, nhất thời vẻ mặt đau khổ nói: "Nhỏ mọn vậy sao! Bất quá, khóa tâm linh là cái vật gì vậy?"
Thượng Quan Băng Nhi trong lòng thầm hỏi, nếu như Chu Duy Thanh nói nguyện ý gia nhập Phỉ Lệ đế quốc Thác ấn cung, nàng có thể thực sự hạ sát thủ sao? Nàng cũng không thể trả lời được, dù cho hắn trăm sai nghìn sai vẫn là nam nhân đầu tiên của mình. Hơn nữa, hắn tuy rằng đáng ghét, nhưng khoảng thời gian này cùng với hắn ở một chỗ, số lần nàng tức giận cũng như vui cười, so với cả năm trước đây đều nhiều hơn.
"Vừa đi vừa nói chuyện. Khóa tâm linh, là một loại kỹ năng cao cấp của hắc ám hệ Thiên châu sư, có thể dưới tình huống được đối phương tán thành làm cho lời thề của đối phương phong ấn trong lòng họ, một khi vi phạm lời thề, khóa tâm linh tự nhiên sẽ bạo (nổ), làm cho người đã phát thệ phản phệ mà chết. Vô cùng bá đạo."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến khi chạng vạng, cuối cùng cũng đi ra khỏi Tinh Thần sâm lâm, trước lúc ra khỏi rừng, Chu Duy Thanh còn nấu một nồi to canh măng sương cho Thượng Quan Băng Nhi thưởng thức, dù sao sau khi rời khỏi phạm vi Tinh Thần sâm lâm cũng không được ăn món này nữa. Chỉ có ăn mỹ thực của hắn, thì Thượng Quan Băng Nhi thái độ đối với hắn mới đỡ lạnh nhạt đôi chút, bất quá, vẫn như trước không được sát sinh.
Mười hai ngày sau.
"Chu Tiểu Bàn, tìm thức ăn đi." Thượng Quan Băng Nhi dọn sạch một bụi cây trên sườn núi, rồi ngồi xuống đất.
Chu Duy Thanh thở dài một tiếng, "Số ta thật khổ a! Lại là ta sao."
Thượng Quan Băng Nhi liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi là thân binh của ta, phải hầu hạ quan trên không đúng sao?"
Chu Duy Thanh bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta đi còn không được sao."
Trải qua mười hai ngày, Thượng Quan Băng Nhi vẫn một thân trang phục như trước tươi sáng rạng ngời, còn Chu Duy Thanh thì một thân phong trần nhếch nhác, mặt vàng như nghệ. Nếu như nói ban đầu lúc hai người vừa ly khai Thiên Cung thành, hắn chỉ là nghi ngờ Thượng Quan Băng Nhi có điểm giống với thần giữ của, thì hiện tại hắn có thể trực tiếp khẳng định, vị mỹ nữ doanh trường này quả thực là thân chui vào quan tài vẫn còn thò lại một tay đòi tiền. (DG : ý nói kiết vô đối)
Tròn mười hai ngày thời gian, bọn họ đã vài lần đi ngang qua thành thị, vẫn giống như trước, thủy chung màn trời chiếu đất. Chưa từng ghé qua bất kì một tòa thành thị nào, chứ đừng nói đến cái gì mà tửu điếm. Vẫn là lấy trời làm chăn, đất làm giường. Dọc theo đường đi dĩ nhiên một phân tiền cũng chưa từng tốn. Kể cả lương khô Thượng Quan Băng Nhi mang theo trên người, Chu Duy Thanh phỏng chừng cũng đều là lấy từ quân doanh thực đường. (nhà ăn, căn tin)
Ngược lại với Chu Duy Thanh phiền muộn, Thượng Quan Băng Nhi lại thập phần thoả mãn. Nàng trước đây cũng đều như vậy, lần này đi lại tốt hơn mang theo một gã trù sư (đầu bếp). Chu Tiểu Bàn hắn tuy rằng luôn luôn xấu xa đê tiện, nhưng hắn lại có thể ngay tại chỗ tìm thấy nguyên liệu và nấu ra những món ăn thật ngon. Hơn nữa dưới tình huống Thượng Quan Băng Nhi luôn quán triệt nguyên tắc tận lực ít nói, làm cho khả năng ăn nói hèn mọn của hắn cũng vô pháp sử dụng.