Không sai, chính là một tiếng nổ vang thật lớn, âm thanh đó phát ra khi Ô Nha đáp xuống dưới lôi đài. Trọng lượng cơ thể nàng nặng hơn một trăm sáu mươi cân, nhảy lên thật cao rồi rơi xuống lôi đài làm bằng đá, âm thanh phát ra không lớn mới là chuyện lạ. Người ta lên sân thì hết sức nhẹ nhàng tình cảm, còn nàng ngược lại, hoàn toàn dùng phương pháp trái ngược bọn họ. Bất quá, không thể không thừa nhận, lần này tuyệt đối tạo ra rung động vô cùng lớn đối với mọi người. Nhất thời, ngay cả bốn chiến đội hạt giống không hề chú ý tình huống trên sân cũng bị nàng hấp dẫn.
Đồng phục của Phỉ Lệ chiến đội là màu xanh biếc, kết hợp với đường vân thêu chỉ vàng, cuối cùng những đường vân này tụ lại trên ngực trái, tạo thành Thập Tự Thánh Kiếm – Quốc huy của Phỉ Lệ Đế Quốc.
Trên đài, trọng tài cũng bị Ô Nha dọa cho chết khϊếp, nhìn kim cương nham thạch dưới chân nàng rạn nứt, khóe miệng hắn không khỏi co quắp lại.
Lúc này, đội viên của Mễ Âu chiến đội cũng đã đi lên lôi đài.
Đây là một thanh niên có thân hình cao lớn, vốn hắn và Ô Nha đồng thời bước lên, nhưng Ô Nha nhảy lên sân như thế đã dọa hắn một cái, suýt nữa cũng không có đứng vững. Nhìn thấy vị nữ tử trước mặt còn muốn cường tráng hơn mình vài phần, sắc mặt của tên đội viên Mễ Âu chiến đội cũng trở nên có chút quái dị, rõ ràng tỏa ra sự cảnh giác mãnh liệt.
Chu Duy Thanh dương dương tự đắc ngồi trong phòng nghỉ, nhìn cũng có vài phần của kẻ cơ trí đang bày mưu tính kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm. Trận đầu tiên đã phái Ô Nha ra tự nhiên là có dụng ý của hắn. Bất luận là chiến đội nào, cũng cực kỳ coi trọng trận đầu tiên của vòng thứ nhất, có người nào là không hy vọng trận đầu chiến thắng để có một khởi đầu tốt đẹp? Vì vậy, Chu Duy Thanh mới phái người có thực lực cường hãn như Ô Nha, bất luận là dáng người hay lực lượng, nàng cũng đủ để làm kinh sợ đối thủ.
Dựa theo quy tắc cuộc thi, sẽ có năm cuộc tranh tài, trận thứ hai đối phương chắc chắn đối phương sẽ phái đội viên có thực lực kém hơn ra. Khi đó để cho Diệp Phao Phao ra sân thì sẽ nắm chắc chiến thắng trên bảy thành. Trận thứ ba thì mình và Ô Nha tiến lên, tự nhiên nhất định phải thắng. Cho Dù Diệp Phao Phao có thua, thì trận thứ tư Chu Duy Thanh cũng tính toán dựa vào người mình.
Trên đài, trọng tài trầm giọng nói: “Song phương báo danh.”
Đội viên của Mễ Âu chiến đội tên là Ngô Chính Dương, hét lớn một tiếng, trong nháy mắt phóng ra Thiên Châu của mình. Có thể thấy trên tay phải của hắn hiện ra là bốn viên Thể Châu Băng Chủng Phỉ Thúy không thể nghi ngờ.
Thấy Thể Châu của hắn hiện ra, khóe miệng Chu Duy Thanh xuất hiện một nụ cười tươi. Đối với Ô Nha, bị khắc chế nhất chính là đối đầu với Thiên Châu Sư hệ Nhanh Nhẹn và công kích xa như Tiểu Tứ vậy. Thể Châu của người này lại là Lực lượng, muốn so bì lực lượng với Ô Nha? Ngô Chính Dương cũng không phải là Chu Tiểu Béo nha.
Đồng dạng, Ô Nha cũng phóng ra Thiên Châu của mình, khi trên cổ tay phải nàng xuất hiện ba viên Thể Châu Băng Chủng Phỉ Thúy và trên cổ tay trái ba viên Ý Châu Tinh Hồng Bảo Thạch, trên khán đài đã kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Thật sự là Ô Nha quá cao lớn, đồng phục của nàng mặc dù là đặc chế, nhưng không chịu nổi liền kéo lên để lộ cánh tay của nàng, trực tiếp đem Ý Thể song châu của mình cho đối phương thấy rõ ràng.
Vốn là nhìn Phỉ Lệ đế quốc chỉ có bốn người mà lớn lối, các chiến đội khác cũng phán đoán, nhất định Phỉ Lệ đế quốc này có chuẩn bị mà đến, nhưng ai ngờ, mặc dù ra sân đầu tiên là một nữ tử rất hung hãn, nhưng tu vi cũng chỉ có Ba Châu. Trong thế giới Thiên Châu Sư, hình thể cũng không thể quyết định thắng bại.
Ngô Chính Dương thấy Ô Nha phóng ra Ba Châu cũng không khỏi sửng sốt một hồi, Nhất là Ý Châu của Ô Nha cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là thuộc tính Hỏa mà thôi. Hắn không nhịn được nói: “Thì ra chỉ là hù dọa người thôi a!”
Ô Nha cười hắc hắc: “Hù dọa ngươi thì thế nào?” Vừa nói, nàng cũng đã xông đến Ngô Chính Dương.
Ngô Chính Dương hừ lạnh một tiếng, Bốn viên Thể Châu trên tay phải đồng thời sáng lên, mặc dù Ô Nha chỉ có Ba Châu nhưng hắn vẫn không có nửa phần xem thường nàng. Có thể được Mễ Âu chiến đội lựa chọn cho cuộc tranh tài đầu tiên, bất luận thực lực hay là tâm tính cũng đều tương đối xuất sắc.
Một thanh trọng kiếm dài đến một thước năm, rộng nửa thước hiện ra trong tay hắn, đồng thời còn xuất hiện thêm một tấm thuẫn cùng với giáp lót vai và áo giáp. Khôi giáp màu bạc sáng chói lấp lóe khí tức băng vụ, không thể nghi ngờ, bốn vật ngưng hình mà hắn phóng ra có ít nhất ba vật là Ngưng hình sáo trang.
Phóng thích ra Vũ khí ngưng hình, nhất thời khí thế của Ngô Chính Dương tăng vọt, cước bộ đều bước lướt đi, huy vũ trọng kiếm trong tay hướng đầu Ô Nhau chém tới.
Đối mặt với Ô Nha không thề phóng ra bất kỳ Trang bị ngưng hình gì, tự nhiên hắn cũng không vội dung kỹ năng thác ấn của bản thân. Trong Mễ Âu chiến đội, thực lực của hắn cũng gần với chủ tướng, nói không chừng còn phải chiến thêm hai trận đấu nữa, tận lực tiết kiệm Thiên lực là điều hết sức cần thiết. Ít nhất ban đầu hắn cũng phải dò xét thực lực của Ô Nha một chút.
Thiên Châu Sư hệ Lực Lượng tu vi Bốn châu, cộng thêm một thanh trọng kiếm ngưng hình, chém xuống có uy thế tương đối kinh người, ngay cả trong không khí cũng xuất hiện tiếng nổ đùng, sáo trang tăng phúc cho tự thân thực lực của hắn, phối hợp với bộ hành như nước chảy mây trôi, một kích của Ngô Chính Dương đúng là không thể xem thường. Thậm chí tấm thuẫn trên tay trái của hắn còn che chắn trên người, công phòng một thể, chính là thủ đoạn công kích dò xét đối phương rất hay, sau đó còn có hậu chiêu liên mien bất tuyệt. Hắn tin tưởng, Ô Nha đối mặt với mình còn có tu vi thấp hơn Một châu, nên nhất định có thể kết thúc chiến thắng trong khoảng thời gian ngắn.
Thật ra Ngô Chính Dương phán đoán cũng không sai, nhưng hắn lại dựa theo tình trạng một Thiên Châu Sư bình thường để phán đoán thực lực Ô Nha. Nhưng Ô Nha bình thường sao?
Mắt thấy trọng kiếm bay thẳng đến mặt mình, Thân thể Ô Nha đang vọt lên trước đột nhiên dừng lại. Năng lực chiến đấu của nàng đá sớm ăn sâu vào xương tủy, chỉ thấy Ô Nha giơ tay trái lên, bằng tay không lại bắt được trọng kiếm, hơn nữa còn là trực tiếp chộp vào trên lưỡi kiếm.
Cho dù là Ngô Chính Dương có nghĩ đến vỡ đầu cũng không thể nghĩ là Ô Nha lại dung phương pháp này đối mặt với trọng kiếm của hắn.
Phanh!!!
Hắn có cảm giác như trọng kiếm của mình chém vào tấm thép cứng rắn vậy. Cho dù hắn thúc dục lực lượng toàn thân thì trọng kiếm trong tay Ô Nha cũng không thể đi xuống nửa phần. Mà trên mặt Ô Nha vẫn treo một nụ cười như cũ, một bộ dạng hoàn toàn không có chút áp lực.
Động tác Ô Nha luôn cực kỳ đơn giản, nàng tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện phức tạp gì khi có thể sử dụng phương pháp đơn giản để giải quyết vấn đề. Khi tay trái bắt được trọng kiếm của đối phương thì đồng thời chân phải nàng cũng đá ra ngoài. Dù cho giữa hai người cách nhau một thanh trọng kiếm dài hơn thước rưỡi, nhưng khi nàng kéo trọng kiếm sang một bên, thì cái chân mạnh mẽ tráng kiện của nàng cũng đã đạp trên tấm thuẫn của Ngô Chính Dương
Phanh!!!
Tất cả mọi người đang chăm chú theo dõi đều phải trợn mắt há mồm, thân thể Ngô Chính Dương bị một cước của Ô Nha đạp bay ngược ra y như đạn pháo, ngay tiếp theo là bốn trang bị ngưng hình trực tiếp bay ra khỏi lôi đài, thậm chí còn bay qua phòng nghỉ ngơi, hung hang đập trên mặt đất quảng trường Trung Thiên.
Cuộc chiến giữa Phỉ Lệ chiến đội và Mễ Âu chiến đối cứ kết thúc đơn giản như vậy. Từ lúc bắt đầu cho đến khi kêt thúc, chẳng qua chỉ là vài giây đồng hồ.
Rung động, tuyệt đối rung động, ngay cả những siêu cấp cường giả trên đài chủ tịch cùng đều nhìn trợn mắt há mồm. Quản ngươi có cái kỹ xảo gì, lão nương chỉ cần một cước đạp bay ngươi đi là xong chuyện.
Khi một cước của Ô Nha đạp lên trên tấm thuẫn phát ra tiếng nổ, không biết trái tim của bao nhiêu người theo đó mà co quắp lại, giống như một cước kia đạp lên trên người mình vậy.
Ngô Chính Dương bị đập trên mặt đất, sửng sốt một hồi lâu cũng không có đứng dậy, trên tấm thuẫn tinh mịn đã theo tu vi Bốn Châu mà tiến hóa lên cấp bốn cũng xuất hiện vết rạn. Đây là lực lượng kinh khủng đến cỡ nào mới có thể làm được? Phải biết rằng, Ô Nha đạp bay chính là một Thiên Châu Sư có Thể Châu loại Lực lượng a.
Ô Nha hai tay chống nạnh đứng giữa lôi đài, dương dương đắc ý nói: “Tên tiểu bạch kiểm này hình như chưa có ăn điểm tâm a! tiếp theo ai tới đi.”
Lúc này trọng tài mới kịp phản ứng, ho khan một tiếng, nói: “Tuyển thủ Ô Nha, đấu loại một chọi một, thì mỗi người chỉ được xuất chiến một cuộc thôi.”
Ô Nha sửng sốt một chút, nhức đầu nói: “Àh, đúng rồi. Ta quên mất. Thế trận vừa rồi ta thắng đúng không?”
Trọng tài chăm chú nhìn thân hình vạm vỡ của nàng vội vàng gật đầu, nói: “Trần đầu tiên, Phỉ Lệ chiến đội thắng.”
Ô Nha cười ha ha, sau khi hành lễ với trọng tài xong liền từ lôi đài nhảy xuống. Lần này, có không ít người nhắm mắt khi có một tiếng nổ vang lên, vị này cũng quá vạm vỡ rồi.
Chu Duy Thanh ngồi ở trong phòng nghỉ, trên khóe miệng nhếch một tia suy ngẫm mà mỉm cười, Ô Nha thật là có tài đóng kịch a! Nhìn bộ dạng khù khờ phối hợp với thân hình của nàng sẽ rất dễ dàng khiến cho người ta nghĩ nàng ta chỉ là một loại đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Nhưng trên thực tế, nếu có ai nghĩ như vậy thì cả mười phần sai. Phải biết rằng, ban đầu lúc Chu Duy Thanh đánh cuộc với Tiểu Tứ, nhưng là Ô Nha cùng với Tiểu Viêm không có tham gia đánh cuộc. Nhìn bề ngoài thật thà của Ô Nha, nhưng tuyệt đối là một đại trí giả ngu. Bất quá khả năng diễn kịch của nàng ngay cả Chu Duy Thanh cũng phải than thở không bằng.
Lúc này, Ngô Chính Dương đã được đồng đội đưa về phòng nghỉ ngơi. Thật vất vả hắn mới thở ra được một ngụm trọc khí. Oa một tiếng, hắn liền phun ra một ngụm máu bầm, sắc mặt cũng biến thành xanh mét. Cũng không phải hắn bị đả thương nặng, mà thật sự là bại trận lần này quá biệt khuất rồi, hắn còn có vô số năng lực chưa dùng đến, lại không thể giải thích được tại sao bị Ô Nha đánh bại như vậy. Thậm chí ngay cả toàn bộ kỹ năng thác ấn cũng không có dùng đến a, chuyện gì vừa xảy ra vậy???
Nhưng thua là thua, rơi xuống lôi đài chính là thất bại. Trọng tài cao giọng nói: “Trận thứ hai, một chọi một, đội viên song phương chuẩn bị ra sân.”
Diệp Phao Phao đứng lên, sửa sang đồng phục của mình một cách ưu nhã, rồi bước chậm lên. So sánh với Ô Nha thì hắn quá bình thường rồi, bước từng bước chậm rãi lên sân thi đấu.