Mặc dù thực lực Lâm Thiên Ngao có thể cao hơn Chu Duy Thanh và Chu Duy Thanh chưa chắc đã đánh thắng được gã. Nhưng Lâm Thiên Ngao cũng rõ ràng một chuyện, đó là do năng lực tương khắc. Có thể nói gã là một người có khả năng phòng ngự rất cao, vừa lúc khắc chế năng lực công kích cực mạnh và thiên biến vạn hóa của Chu Duy Thanh. Nếu không, đối mặt với sức công kích của hắn, cho dù là những Thiên Châu Sư có tu vi Ngũ châu thông thường cũng không dám mạnh miệng mà cho rằng mình có thể toàn thắng người này.
Còn nếu Chu Duy Thanh đạt tới tu vi Ngũ châu, thì kể cả Lâm Thiên Ngao cũng không còn là đối thủ của hắn được nữa, mà lúc đó, cố giữ cho không bị bại cũng đã là một vấn đề thật lớn. Gã đột nhiên phát hiện, có Chu Duy Thanh tham gia lần này, dường như không phải là một chuyện xấu. Thiên Châu đại hội này nếu có thêm sự trợ giúp của hắn, nhất định sẽ mang đến hiệu quả bất ngờ.
- Tiểu tử, một gã có tu vi Tam châu như ngươi, cũng định tranh đoạt vị trí chính thức sao chứ? Thật là cười chết ta..!
Không đợi Lâm Thiên Ngao lên tiếng, Tiểu Tứ đã không nhịn được bèn mở miệng châm chọc.
Diệp Phao Phao cũng không ngăn cản Chu Duy Thanh mà chỉ lạnh lùng đứng một bên. Y có nghe đồn Chu Duy Thanh tài nghệ song toàn, nhưng chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến thực lực của hắn cả. Cho nên nếu lần này hắn đã nguyện ý ra mặt, Diệp Phao Phao mừng thầm trong bụng không hết, tất nhiên tụ thủ bàng quan rồi.
Chu Duy Thanh nhìn Tiểu Tứ cười cười:
- Nói vậy, vị trí chính thức này có thể tranh đoạt đúng không? Thế thì ngươi bước ra đi, cùng ta thử một chút? Chỗ này cũng khá lớn, nếu ngươi thua, vị trí của chúng ta sẽ đổi cho nhau, sao nào?
Chu Duy Thanh vừa nói xong, Tiểu Tứ liền bật cười. Cả cái gã to lớn mà Lâm Thiên Ngao gọi là Túy Bảo và Ô Nha cũng đều nhếch miệng. Bọn họ quá biết thực lực của Tiểu Tứ, huống chi đây lại là một tên oắt Tam châu khiêu chiến với người có tu vi Tứ châu chứ! Trong mắt bọn họ, không nghi ngờ gì đều cùng chung một nhận định, cái gã Chu Duy Thanh này đúng là không biết tự lượng sức! Chỉ riêng Tiểu Viêm vẫn một bộ dạng thâm trầm như cũ, và Lâm Thiên Ngao đôi lông mày càng lúc càng cau chặt.
Thân hình chợt lay động, Tiểu Tứ đã đi tới trước mặt Chu Duy Thanh, đứng cách hắn khoảng một thước:
- Tiểu tử kia, ta mà thua thì sẽ nhường vị trí chính thức cho ngươi! Nhưng nếu ngươi thua..?
Chu Duy Thanh nở nụ cười:
- Nếu ta thua, ta sẽ giao cho ngươi một bộ quyển trục Ngưng Hình cấp Đại sư! Thế nào?
Vừa nói, hắn vừa nâng sợi dây chuyền trữ vật lên, một cái hộp gỗ liền xuất hiện trong tay của hắn.
Chu Duy Thanh mở hộp gỗ để lộ một quyển trục Ngưng Hình rồi nói:
- Quyển trục Ngưng Hình cấp Đại sư này có chín mươi chín phần, tên gọi Phách Vương Cung. Thích hợp với các loại Thể Châu thuần lực lượng của Thiên Châu Sư. Mặc dù nó thiếu một phần, nhưng tỷ lệ ngưng hình thành công cũng có thể miễn cưỡng đạt được trăm phần trăm. Quyển trục Ngưng Hình này có giá trị bao nhiêu, chắc không cần ta nhiều lời giải thích chứ nhỉ?
Ai cũng không nghĩ Chu Duy Thanh sẽ đòi thi tuyển, càng không nghĩ là hắn có thể thành công, ấy vậy mà hắn lại lấy ra một bộ quyển trục Ngưng Hình cấp Đại sư! Phải biết rằng, quyển trục Ngưng Hình cấp Đại sư trên thị trường cũng có giá vượt quá năm mươi vạn kim tệ, thậm chí còn cao hơn…
Tiểu Tứ nhìn về phía Lâm Thiên Ngao, mắt toát ra vẻ dò hỏi. Mặc dù bộ quyển trục Phách Vương Cung mà Chu Duy Thanh đặt cược kia đối với y chẳng có chút nào hữu dụng, nhưng có thêm trong tay một bộ quyển trục Ngưng Hình cấp Đại sư như vậy, thì không nhất định phải bán lấy tiền, mà còn có thể đổi lấy những loại quyển trục Ngưng Hình khác mà y muốn có. Chính vì vậy, khi vừa thấy Chu Duy Thanh lấy nó ra, hai mắt y lập tức sáng bừng. Có điều y vẫn hết sức kính nể Lâm Thiên Ngao, nên vẫn chưa vội đáp ứng.
Lâm Thiên Ngao mặc dù không hiểu tại sao Chu Duy Thanh lại muốn làm như vậy, nhưng gã cũng đã đoán được mấy phần. Một là hắn muốn lập uy, hai hẳn là vì đạt được vị trí chính thức để có thể trực tiếp tham dự so tài ở đại hội Thiên Châu. Nhìn ánh mắt tràn ngập sự khẳng định Chu Duy Thanh, thân lại có khế ước trong người, gã còn có thể phản đối sao?
- Nếu Chu huynh đệ đã có ý muốn khiêu chiến, vậy các ngươi hãy cùng nhau quyết đấu một trận xem sao. Điểm đến là dừng, đánh cuộc thì cứ theo lời các ngươi lúc trước là được.
Nghe Lâm Thiên Ngao nói xong, sắc mặt Tiểu Tứ nhất thời trở nên rạng rỡ. Trong mắt y, tu vi Tam châu của Chu Duy Thanh so với con kiến hôi thì chẳng khác là bao. Y có thể đại diện cho Học viện Thiên Châu tham gia cuộc so tài lần này, có thể nói là đã trải qua muôn tầng khổ đấu, chiến thắng không ít đối thủ cấp Tứ châu mới có thể giành được vị trí chính thức. Cho nên Tiểu Tứ vô cùng tự tin, cho dù gặp phải những Thiên Châu Sư có tu vi Ngũ châu bình thường thì y cũng đủ sức liều mạng. Hạng Tam châu như Chu Duy Thanh thì càng không phải nói đến.
Túy Bảo chợt hời hợt nói:
- Ta cá mười chiêu, ai theo?
Tiểu Viêm liếc mắt nhìn gã rồi thản nhiên:
- Tám chiêu!
Ô Nha bĩu môi:
- Các vị huynh trưởng khóa trên à, tiểu muội thấy các người thật không có lòng tin đó! Tiểu muội nghĩ, nếu hắn chịu được năm chiêu là tốt lắm rồi…
Nghe ba người nói chuyện, Diệp Phao Phao lập tức sa sầm mặt mũi. Đây không phải là quá mức xem thường người ta sao. Không nghi ngờ gì nữa, bọn họ đang cược với nhau xem Tiểu Tứ trong vòng mấy chiêu sẽ đánh bại Chu Duy Thanh.
- Ta cũng muốn cược với các ngươi!
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy mê người vang lên, Thượng Quan Băng Nhi mặt mày như phủ lớp sương lạnh từng bước đi ra. Nàng mặc dù dịu dàng hòa nhã, nhưng khi người ta dám “khi dễ” đến Chu Béo của nàng, thì làm sao nàng cũng sẽ không nhịn nữa.
Chu Duy Thanh khẽ nheo mắt lại! Hắn một chút cũng không nóng nảy, cứ lạnh lùng cười mỉm mà đứng nhìn Tiểu Tứ.
Cho dù là bất cứ ai gặp Thượng Quan Băng Nhi cũng sẽ há mồm sáng mắt, nên lúc nãy khi vừa gặp nhau, trừ Ô Nha ra thì cả đám đàn ông kia đều chăm chăm ngắm nhìn nàng. Sỡ dĩ bọn họ khıêυ khí©h Diệp Phao Phao và Chu Duy Thanh, cũng là có ý khoe khoang tài nghệ của mình trước mặt mỹ nhân. Bây giờ thấy Thượng Quan Băng Nhi đi ra, sao bọn họ không hí hửng trong lòng cho được.
Túy Bảo liền cười tà:
- Mỹ nhân à, nàng muốn cùng huynh đánh cuộc như thế nào? Mà sao nàng có vẻ che chở tiểu tử này thế, bộ hắn là bạn trai của nàng à?
Thượng Quan Băng Nhi lạnh nhạt nhìn gã:
- Hắn là hôn phu của ta.
Dứt lời, những người xung quanh không khỏi sửng sốt muốn lệch cằm. Bởi nếu nói về dung mạo, thì không nghi ngờ chút nào, mười Chu Duy Thanh cũng tuyệt đối không xứng với Thượng Quan Băng Nhi. Bọn họ cho dù nằm mơ cũng không nghĩ tới đáp án lại là như thế.
Chu Duy Thanh trong lòng vô cùng sung sướиɠ, vẻ mặt thõa mãn kiêu kiêu tự đắc. Bởi đây là lần đầu tiên Thượng Quan Băng Nhi đứng trước mặt người khác mà thừa nhận nàng là hôn thê của mình.
- Ài! Thật là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà…
Túy Bảo vô cùng tiếc hận lẩm bẩm. Tiểu Viêm tuy không mở miệng nhưng ánh mắt rõ ràng hiện lên mấy phần quái dị. Ô Nha vẫn tỏ vẻ không hề quan tâm, chỉ là nhìn tới nhìn lui Thượng Quan Băng Nhi, nhìn làm sao cũng cảm thấy hai người này không chút xứng đôi.
Thanh âm Thượng Quan Băng Nhi càng thêm lạnh như băng, tựa hồ không hề để ý tới mấy lời chế giễu của Túy Bảo:
- Ba chiêu… Ta cá trong vòng ba chiêu, Chu Béo sẽ đánh bại y. Có điều trận cá cược này của ta rất lớn, các ngươi có dám theo không?
Nàng vừa nói xong, đám người Túy Bảo nhất tề ngẩn ra! Lời nàng nói bọn họ đều nghe rõ, Thượng Quan Băng Nhi không phải đang giận quá hóa mê đấy chứ? Thế nhưng khí thế của nàng lúc này lại vô cùng tự tin, tự tin đến mức áp đảo bọn họ, khiến trong lòng ba người đều có chút phân vân.
Tiểu Viêm mở miệng nói trước:
- Nàng muốn cược thế nào?
Thanh âm của y rất trầm ấm, chất giọng phảng phất ẩn chứa một loại cảm giác khá là rung động hồn người.
Thượng Quan Băng Nhi lạnh lùng:
- Nếu trong vòng ba chiêu hắn không đánh thắng Tiểu Tứ, thì hai người chúng ta sẽ làm khế ước nguyện ý đi theo các ngươi cả đời. Ngược lại cũng vậy! Đám người các ngươi? Ai dám tới đánh cuộc?
Nghe Thượng Quan Băng Nhi nói mấy câu này, Chu Duy Thanh và Lâm Thiên Ngao đều giật mình, suýt chút nữa phải liếc mắt nhìn nhau. Chu Duy Thanh thật nghĩ không ra, Thượng Quan Băng Nhi ấy thế mà lại lấy bản thân nàng đánh cược, giống y như thủ đoạn lần trước hắn dùng để thu phục Vân Ly và Lâm Thiên Ngao vậy.
Mà Lâm Thiên Ngao lúc này đầu óc quay cuồng không thôi! Gã vốn nghĩ đi theo bên cạnh Chu Duy Thanh chỉ là một cô nương hết sức đơn thuần và thanh tú, nhưng bây giờ thì gã hiểu rồi. Thật không hổ cho câu đi với bụt mặc áo cà sa mà đi với ma thì mặc áo giấy! Cái loại chiêu thức này xem ra nàng vận dụng còn cao tay hơn cả tên quái thai kia. Gã cũng không cảm thấy Thượng Quan Băng Nhi đang mạo hiểm chút nào cả, bởi ngày đó không phải gã cũng đã ăn dưa bở rồi sao? Nhưng kết quả cuối cùng thì như thế nào? Hai vợ chồng nhà này, tuyệt đối sẽ không hành động dại dột nếu không nắm chắc phần thắng. Lâm Thiên Ngao quá rõ bản lĩnh của Tiểu Tứ, mặc dù y rất mạnh nhưng so với gã vẫn chênh lệch không ít. Mà ngay cả gã còn bị Chu Duy Thanh đưa vào tròng, Tiểu Tứ này có thể thắng nổi sao?
Dĩ nhiên, Lâm Thiên Ngao cũng không hề có ý định nhắc nhở mấy vị “huynh đệ” này. Không phải gã không có nghĩa khí, mà đã chấp nhận là thuộc hạ của Chu Duy Thanh thì dù có làm chuyện gì cũng phải đặt lợi ích của hắn lên trên hết. Gã lúc này đã không phải là Lâm Thiên Ngao trước kia, mà hiện tại, gã chính là người của Chu Duy Thanh. Chu Duy Thanh là chủ nhân của gã!
- Được! Ta cược với cô..!
Không đợi Túy Bảo mở miệng, Tiểu Tứ đã nhịn không nổi mà hét lên. Y chẳng thể nghĩ ra, mình làm sao mà lại bị mỹ nhân xem thường! Ba chiêu? Nàng nói chỉ cần ba chiêu thì cái tên tiểu tử Tam châu bèo bọt kia đã có thể thu thập mình? Kẻ sĩ tuyệt đối có thể nhẫn nại nhưng quyết không nhẫn nhục. Con bà nó, cho dù ông chú nhường, chưa chắc bà cô đã nhịn a!
Tiểu Tứ lom mắt nhìn Thượng Quan Băng Nhi:
- Nếu như ta muốn, khi ta thắng rồi, thì không cần đến tiểu tử thối này, mà chỉ cần mỗi nàng ngoan ngoãn phục tùng ta thì sao?
- Ấy ấy… chờ một chút..! Tiểu Tứ, không thể được! Ta là người khởi xướng trước mà, giờ ngươi lại giành mỹ nhân cho riêng mình thì ta làm sao đánh cuộc đây? Ai mà thèm tên tiểu tử kia chứ!
Túy Bảo mặt đầy bất mãn nói. Tuy vậy trong lúc này, Diệp Phao Phao và Chu Duy Thanh nãy giờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt chợt phát hiện, Ô Nha cùng Tiểu Viêm đột nhiên trầm lặng hẳn, một chút ý tứ tiếp lời cũng không có.
Thượng Quan Băng Nhi thản nhiên:
- Chưa cần nói đến trận chiến này thắng bại thế nào, chỉ riêng chuyện Chu Béo nhà ta là trung cấp Ngưng Hình Sư thôi, dù các ngươi tu vi cao hơn, thì trong thế giới Ngự Châu Sư địa vị cũng đã thua chàng xa lơ xa lắc.
Nghe xong năm chữ trung cấp Ngưng Hình Sư, ánh mắt Túy Bảo lập tức sáng ngời lên, khác hẳn lúc nãy. Cái tên tiểu tử non choẹt trước mắt mình đã là trung cấp Ngưng Hình Sư rồi sao? Nếu vậy, mười năm tám năm nữa hắn sẽ là gì? Không phải bất kỳ lúc nào cũng sẽ có cơ hội trở thành một Ngưng Hình Sư cao cấp hay sao chứ?
Nếu có được sự phục vụ của người này, thì đây tuyệt đối là cơ hội vô cùng quý giá!
Lâm Thiên Ngao phiền muộn than thầm! Ở nơi này chỉ có gã mới hiểu được, bất luận Túy Bảo hay Tiểu Tứ, đều nhầm lẫn cả rồi, giống như gã lúc đầu vậy. Bọn họ cũng chỉ thấy được ích lợi thật lớn trước mắt chứ nào chú ý tới cạm bẫy cực kỳ nguy hiểm đang ẩn dấu sau lưng! Mật ngọt chết ruồi a!