Bên trong phòng khách có hai người đang ngồi, một người là Đế Phong Lăng hoàng đế của Thiên Cung đế quốc, còn người ngồi bên cạnh, nhìn qua là tráng hán kiên cường cứng cỏi. Khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, dưới màu da như đồng cổ kia dường như có ánh sáng lưu chuyển, mặt chữ quốc, mắt hổ, mũi thẳng, miệng vuông, mặc dù đang ngồi nhưng cũng có thể nhận ra được thân hình khôi vĩ của hắn. Một thân trang phục không che đi được những bắp thịt cuồn cuộn trên thân thể hắn, hai mắt lấp lánh hữu thần, dường như có ánh sáng từ trong sâu thẳm con ngươi đen đó. Người này chính là trụ cột của Thiên Cung đế quốc, đại nguyên soái Chu Thủy Ngưu, cũng chính là phụ thân của Chu Duy Thanh.
Chu Đại nguyên soái cũng giống như Thượng Quan Băng Nhi, cũng là xuất thân từ gia đình bình dân, khi còn bé đi chăn trâu kiếm sống, mới có tên như vậy. Nhưng không có người nào dám giễu cợt tên hắn, bởi vì … những người làm như vậy, đều đã chết. “Bệ hạ, người xem cái này. Sáng nay có người đưa tới một phong thư, chính là bút tích của thằng nhóc đáng chết kia.” Chu Thủy Ngưu đem một phong thơ đưa tới trước mặt Đế Phong Lăng.
“Chu đại ca, ngươi không phải vì an ủi ta mà chuẩn bị đâu. Ý ta đã quyết, nếu như Duy Thanh thật sự xảy ra chuyện gì, thì nha đầu Đế Phù Nhã kia sẽ chôn cùng hắn.” Đế Phong Lăng kiên quyết nói.
Ngày hôm qua, hắn tự mình mang Đế Phù Nhã tới cửa tạ tội, nhưng biết được Chu Duy Thanh chưa trở về, lập tức phái một lượng lớn nhân thủ ra ngoài thành tìm kiếm, nhưng cũng không tìm thấy.
Chu Thủy Ngưu trầm giọng nói: “Bệ hạ, thần sao dám khi quân? Người cũng không nên bị thằng nhóc đáng chết kia lừa, thật ra, hắn so với những người khác còn giảo hoạt hơn rất nhiều, ngay cả ta cũng đã nhiều lần bị hắn lừa. Lần này, xem ra hắn tự biết gây họa, sợ ta đánh hắn nên mới không dám trở về, nói thật dễ nghe, cái gì đi ra ngoài xông xáo một phen, chó má, ta lại không biết là hắn không dám trở về, không cần để ý đến hắn.”
Đế Phong Lăng cười khổ nói: “Duy Thanh một ngày không về, ta liền một ngày không thể an tâm! Chuyện này là lỗi của Đế Phù Nhã, đại ca, nếu Duy Thanh đã trở lại, ngươi cũng không thể đánh hắn, lại nói, đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, trời sinh kinh mạch bế tắc, ngươi cũng đừng quá nghiêm khắc với hắn.”
Chu Thủy Ngưu hừ một tiếng, “Hổ phụ khuyển tử. Nhưng mà xem như tiểu tử này còn tự biết thân mình, hắn nói rất đúng, hắn như thế nào có thể xứng đôi với công chúa điện hạ? ta thấy, cứ theo lời hắn nói, hôn sự kia hay là hủy bỏ đi.”
Đế Phong Lăng đột nhiên biến sắc: “Như vậy sao được, Đế Phù Nhã sinh ra là người của Chu gia, chết cũng là quỷ của Chu gia, đại ca, vua không nói chơi, chuyện này ngươi không cần nói nữa. Nếu như chỉ vì Chu Duy Thanh không phải là Ngự Châu Sư mà hủy hôn, ta còn xứng là huynh đệ của ngươi sao?”
…
Chu Duy Thanh từ trong hôn mê tỉnh dậy, mới phát hiện mình đã ở trong trướng bồng, vừa định di chuyển, nhất thời cảm giác được cơ thể khắp nơi đều đau đớn, mồ hôi trên người lại nhơm nhớp khó chịu. Nhất là hai chân, chỉ cần di động một chút, thì như là bị hàng vạn hàng nghìn mũi kim đâm vào, thống khổ vô cùng, làm hắn không khỏi rêи ɾỉ thành tiếng.
“Thượng Quan Băng Nhi, tiểu nha đầu này, ngươi chờ xem, sớm muộn gì có một ngày lão tử sẽ đem ngươi chà đạp dưới chân.”
Trì hoãn trong chốc lát, Chu Duy Thanh mới miễn cưỡng đứng lên, vừa ngồi dậy, liền thấy bên cạnh có hai cái chén lớn cùng với một tờ giấy.
Trong hai cái chén lớn, một cái chén thì có ba cái bánh bao lớn, một cái khác thì có thức ăn. Chạy suốt từ trưa, Chu Duy Thanh dĩ nhiên đã đói bụng, lập tức không chút khách khí mà đã cầm bánh bao lên ăn, thầm nghĩ trong lòng: “tiểu nha đầu Thượng Quan Băng Nhi này cũng còn có chút lương tâm. Bánh bao với đồ ăn cũng còn ấm, mùi vị cũng được, rõ ràng không phải là cơm trong phòng ăn của binh sĩ bình thường.” Vừa ăn, Chu Duy Thanh nhìn tờ giấy ở trên bàn, nội dung trong tờ giấy cũng rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: “ Ngày mai tiếp tục.”
“Mẹ kiếp, vẫn chưa xong à! Không phải chỉ là sờ soạng ngươi một chút sao?" Chu Duy Thanh tức giận chửi một tiếng, còn rất là hèn mọn bóp bóp cái bánh bao trong tay, coi như là tìm lại cảm giác.
Sau khi ăn xong cơm tối, Chu Duy Thanh liền đi ra khỏi trướng bồng, cố nén cơn đau trên người đi tắm rửa, người này tuy rằng hèn mọn lại sợ chết, nhưng vẫn còn một điểm tốt, đó là rất thích sạch sẽ. Thuận tay đem quần áo giặt sạch, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng hắn xuất thân từ quý tộc mà không phải làm việc nhà, ngược lại, việc nhà, nấu cơm hắn đều biết cả, cái này còn không phải là do lão nguyên soái ép làm sao.
Ở bên trong phủ nguyên soái, Chu Duy Thanh một mình ở trong một cái viện nhỏ, từ lúc sáu tuổi, tất cả đã tự mình làm hết, tất cả những gì cần có đều có hết, chỉ là không có ai hầu hạ. Vì chuyện này mà Chu đại nguyên soái cùng với Nguyên soái phu nhân cãi nhau không biết bao lần. Đáng tiếc là không thể thuyết phục Chu đại nguyên soái, cuối cùng, Nguyên soái phu nhân cũng chỉ có thể tranh thủ thỉnh thoảng tới dạy Chu Duy Thanh những việc này thôi.
Tắm rửa xong, thay lấy một bộ quân phục khác, giặt quần áo, Chu Duy Thanh lúc này mới trở lại trướng bồng của mình, lúc này, cả quân doanh cũng đã an tĩnh lại.
Chu Duy Thanh sau khi trở về trướng bồng mình, mở cái bao mang theo bên mình. Bên trong chính là một chút đồ chuẩn bị hắn mua sau khi đi ra khỏi cửa hàng rèn, ví dụ như một số bột gia vị, một lọ dầu thắp…đều là những đồ vụn vặt nhưng rất cần thiết cho cuộc sống. Hắn sợ nhất chính là sau khi tham gia quân ngũ, về sau sẽ không được ăn no, mua chút đồ gia vị, cho dù sau này ăn vụng cũng dễ dàng hơn một chút. Còn về dầu thắp kia lập tức phát huy công dụng.
Chu Duy Thanh lấy ra một cái bát đã rửa lúc trước, rót một chút dầu thắp vào bên trong, lại lấy một sợi dây nhỏ ngâm trong dầu rồi để một chút ra ngoài cái bát, sau đó dùng đá đánh lửa châm lên, lập tức làm được một ngọn đèn nhỏ tạm thời, nhất thời trong cái trướng nhỏ của hắn sáng lên.
Làm xong hết các việc đó, hắn lặng lẽ vén mành nhìn ngang liếc dọc, sau khi xác nhận là không có ai bên ngoài, lúc này mới rụt đầu trở về. Trân trọng đưa tay vào ngực, lấy ra một bao vải dầu.
“May mắn lấy vải dầu bao lại, nếu không hôm nay ra mồ hôi nhiều như vậy thì đã làm hỏng rồi, chẳng may mà hỏng thì thật là phiền toái.”
Thật cẩn thận mở cái bao bằng vải dầu ra, bên trong có một quyển sách cổ. Đây đúng là một sách cổ, bởi vì nó căn bản không dùng giấy để chế tạo thành mà là dùng da dê khâu lại, dày chừng hai thốn, khoảng mấy chục trang, hình thức phong cách cổ xưa, có vài chỗ cũng đã bị tổn hại. Trên bề mặt có viết bốn chữ to: Bất Tử Thần Công.
Đây chính là bảo bối mà hôm qua Chu Duy Thanh đi lấy ở Tinh Thần Sâm Lâm. Thứ này là khi hắn mười tuổi, bị Chu đại nguyên soái ném vào một mảnh rừng già trong núi để huấn luyện năng lực sinh tồn, nhặt được từ bên cạnh một bộ xương, ngay cả Chu đại Nguyên soái cũng không biết. Vẫn bị hắn giấu ở trong một cái hốc cây ở Tinh Thần Sâm Lâm.
Lật trang bìa ra, trang thứ nhất hiện ra, trên mặt có một hàng chữ nhỏ: Tổng quát Bất Tử Thần Công:
“Người không có nghị lực lớn không thể tu luyện, người không có quyết tâm không sợ chết không thể tu luyện. Bất Tử Thần Công thật ra chính là Tất Tử Thần Công, biến không thể thành có thể, lấy ba mươi sáu đại tử huyệt làm đối tượng tu luyện, tìm đường sống trong cái chết, nếu không cẩn thận, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cẩn thận, cẩn thận. Nếu người nào có thể phá được ba mươi sáu đại tử huyệt thì có thể chân chính tiếp dẫn lực lượng của trời đất, thọ ngang trời đất, bất hủ cùng Nhật Nguyệt.