- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- 1x1
- Thiên Chân Hữu Tà
- Chương 12
Thiên Chân Hữu Tà
Chương 12
Thẩm Kha hoạt động hơn nửa ngày trời nên có chút buồn ngủ, chẳng qua buổi trưa cậu đã ăn no nên bây giờ cũng không có đói, cậu tắm rửa một lát sau đó tựa vào đầu giường lấy điện thoại đánh game hai trận, Phó Dũ vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu.
Thẩm Kha lướt dạo một vòng Weibo, Wechat, dần dần có chút buồn ngủ, nên dứt khoát co người chui vào trong chăn nằm. Nhiệt độ trong phòng rất ấm, cực kì thích hợp để đi ngủ. Nhưng cậu cảm giác mình chưa ngủ được bao lâu, có lẽ đã đến giờ cơm tối, bởi vì cậu mơ mơ màng màng cảm thấy bên cạnh có người đang làm ồn đến mình.
“Dì Lí ơi, đợi chút nữa con đói rồi hãy ăn cơm tối,” cậu không kiên nhẫn khua tay, lẩm bẩm hai câu, “Dì đừng gọi con, cho con ngủ thêm một lát…”
Phó Dũ đứng bên giường lật chăn bông của cậu ra, Cậu luôn ngủ không yên ổn, hiện tại trên người đang mặc bộ đồ ngủ chất tơ tằm màu xanh lam, dây lưng bên hông bị nới lỏng sắp rơi ra để lộ cả phần ngực trắng nõn bên trong, tay áo bị kéo lên đến khuỷu tay, hai chân mở ra để lộ cặp đùi thon dài cùng với một chút phần mép của chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, trong lòng ngực còn đang ôm cái gối ngủ trước kia của Phó Dũ.
Chợt Thẩm Kha thấy trên người bị lạnh, cậu chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy một câu nói: “Tập cái thói quen xấu đợi đói bụng rồi mới chịu ăn cơm từ khi nào vậy hả?!”
“Phó tiên sinh?” Thẩm Kha nhảy xuống khỏi giường, cảm thấy bản thân giống như nằm mơ, cậu dùng sức dụi dụi đôi mắt của mình, nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người kia đứng ở bên giường, “Ngài, ngài về hồi nào vậy?”
Phó Dũ khom người xuống bế cậu lên, nói: “Tại sao tôi mới đi có vài ngày em lại không nghe lời rồi? Cơm cũng không chịu ăn cho đàng hoàng.”
Hai tay Thẩm Kha choàng qua sau cổ hắn, cũng không cãi lại chỉ ngoan ngoãn tựa đầu vào vai hắn, bị hắn ôm vào đặt lên bồn rửa mặt trong phòng tắm, cậu nghiêng đầu nhìn hắn đang xả nước vào trong bồn tắm lớn, không phục nói: “Phó tiên sinh, sao ngài lại về sớm như vậy? Không phải nói còn ba ngày nữa sao?”
“Bàn chuyện xong rồi thì về thôi,” Phó Dũ đi tới, duỗi tay mở thắt lưng của cậu ra. Lòng bàn tay mang theo những vết chai lưu luyến vuốt ve trên thân thể trắng nõn của cậu, từ cổ đến xương quai xanh, từ đầu v* đến dưới bụng. Trái tim Thẩm Kha đập hơi nhanh, còn chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy người kia cau mày nói: “Tại sao lại gầy như vậy?” Nói xong, hắn lại kéo chiếc qυầи ɭóŧ hình tam giác màu trắng của Thẩm Kha xuống, ôm cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bỏ vào trong bồn tắm bằng thuỷ tinh to lớn, Phó Dũ vuốt ve hai má cậu, nói: “Y như con mèo hoa nhỏ vậy. Tắm xong rồi thì xuống dưới ăn bữa khuya.” Nói xong liền đóng cửa đi ra ngoài.
Ăn khuya? Thẩm Kha cầm lấy điện thoại bên cạnh xem, đã 22:46 tối. Hoá ra cậu ngủ tới tận 6 tiếng.
Ở dưới lầu, Phó Dũ đang đứng trước bếp cho mì vào nồi luộc. Hơi nóng trong nồi bốc lên tạo nên màn khói trắng khiến cho hắn nhớ tới hai người tuyết một lớn một nhỏ ở sân cỏ bên ngoài biệt thự. Khoảng cách giữa hai chúng nó thật sự rất gần, hai cánh tay có thể xem như chạm vào nhau, tựa như tay trong tay dựa sát vào nhau.
Không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình bấy giờ là gì, hắn nghĩ, bé con của hắn ở một mình trong căn biệt thự nhất định sẽ rất nhàm chán cũng sẽ rất cô đơn, nên chỉ có thể mỗi ngày đều gửi cho hắn một tin báo thời tiết, lại có chút kiêu ngạo và ngượng ngùng, cái gì cũng không nói nhưng lại như đã nói ra hết tất cả – Em hi vọng mỗi ngày anh đều tốt. em ở đây đợi anh.
Canh gà thơm nồng được hầm từ sáng sớm, lượt bỏ một lớp mỡ vàng bên trên, múc phần nước thịt trong vắt còn một ít thịt ra bát, bỏ thêm mì đã nấu chín vào, rắc thêm một ít hành lá thái nhỏ. Phó Dũ vừa làm xong thì chợt nghe thấy âm thanh cửa phòng bếp bị người ở bên ngoài mở ra, người nọ với mái tóc đã được hong khô tiến vào bên trong, có chút tò mò hỏi: “Dì Lí đi rồi sao?”
“Ừm,” Phó Dũ lên tiếng, cầm bát mì và đũa đi ra ngoài, đặt lên bàn ăn, sau đó ngồi xuống ghế, vươn tay ra với Thẩm Kha: “Lại đây, tôi ôm.”
Thẩm Kha híp mắt cười, tiến đến ngồi lên đùi hắn, “Phó tiên sinh tự tay nấu mì sao?”
“Ừm,” Phó Dũ bưng tô mì lên, dùng đôi đũa gắp một sợi, nhẹ nhàng thổi thổi, đặt lên môi thử độ nóng xong mới đưa tới bên miệng cậu, “Trời tối rồi, em không thể ăn nhiều, cũng không thể ăn đồ quá dầu mỡ.”
Thẩm Kha cắn một ngụm mì, ngoan ngoãn nhai nuốt, sau đó nói: “Phó tiên sinh tự mình xuống bếp, cho dù nó là cái gì em đều ăn hết.”
“Không sao, cái khác có thể không ăn hết cũng được,” Phó Dũ mỉm cười, nói: “Nhưng mì trường thọ vẫn nên ăn hết.” Nói xong hắn lại gắp thêm một đũa mì nữa, khẽ cúi đầu thổi đi hơi nóng bên trên.
“Tách tách…” một giọt nước trong suốt rơi vào bát mì Phó Dũ đang cầm.
Phó Dũ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt mang hai màu đen trắng rõ ràng giờ phút này lại ngập tràn nước mắt, ngoài trừ giọt nước mắt vừa rơi xuống kia, số còn lại đều nuốt ngược vào đáy mắt, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu vô cùng.
“Làm sao vậy?” Phó Dũ đặt bát mì sang một bên, hai tay bao lấy gương mặt mền mại của cậu, dịu dàng hỏi.
“Phó tiên sinh, em có thể thích ngài không?” Thẩm Kha vừa nói xong, nước mắt không kìm được chảy thẳng xuống, cậu khàn giọng nói: “Em biết, em không có tư cách đó, Nhưng mà ngài cứ đối xử với em như vậy, em thật sự không còn cách nào khác.”
Cuối cùng Thẩm Kha cũng tìm được lý do vì sao mấy ngày nay mình cứ trằn trọc ngủ không ngon rồi, cũng đem những cảm xúc hỗn loạn mấy ngày nay nghẹn ở trong đầu trút bỏ ra hết. Cậu cảm thấy mình không thể tự điều khiển bản thân được nữa, nhất là khi nghe được Phó Dũ nói đó là bát mì trường thọ, cậu lập tức không thể khống chế nổi chính mình nữa. Hoá ra thích một người chính là như vậy, chỉ cần người đó đối xử tốt với bạn một chút, bạn sẽ lập tức móc trọn trái tim mình ra dâng lên cho hắn xem.
Những giọt nước mắt ấm áp không thể lau hết đi, từng giọt từng giọt tràn ra lòng tay của Phó Dũ, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy lúng túng tay chân, gần như có chút không biết phải làm thế nào. Thẩm Kha khóc, lòng hắn cũng đau thắt lại.
“Bé cưng, đừng khóc mà,” Phó Dũ hôn lên trán cậu, hôn lên mi mắt cậu, kiên nhẫn dỗ dành cậu.
Thẩm Kha sụt sịt mũi, có chút không tự nhiên đưa tay lên dụi dụi mắt, cố che giấu đi sự thất thố của mình. Thật ra, cảm xúc của cậu chỉ bộc phát trong khoảnh khắc đó, cảm xúc cứ đột nhiên bùng nổ, đã rất nhiều năm cậu chưa từng có cảm giác được người khác cưng chiều đặt trong lòng bàn tay, cậu tham lam hương vị ấm áp này, được càng nhiều cậu càng sợ mất đi.
Phó Dũ lấy khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng kéo tay cậu ra, lau mắt cho cậu. Những sợi lông mi kia đều thấm ướt nước mắt, hốc mắt phiếm hồng, chóp mũi cũng nhiễm hồng, giống như con thú nhỏ bị bắt nạt, bộ dáng cực kì tuổi thân.
“Em, tự em lau,” Thẩm Kha lấy giấy trên tay hắn, lau lung tung trên mặt.
Phó Dũ bưng bát mì lên, dỗ dàng cậu: “Nào, ăn hết mì đi.”
Thẩm Kha gật đầu, ngoan ngoãn để hắn đút mì cho ăn.
Lời thổ lộ chua xót mang theo một hồi nước mắt vừa nãy giống như chưa từng xảy ra. Phó Dũ không trả lời cậu, Thẩm Kha cũng không dám nhắc lại. Cậu cảm thấy bản thân mình giống như một con ốc sên nhỏ, râu vừa đυ.ng phải vách tường lạnh lẽo đã sợ hãi lui cả cơ thể vào trong vỏ, có lẽ nó vẫn sẽ tiếp tục vươn râu ra, nhưng lần này nó phải tích góp từng tí từng tí một dũng khí thật lâu thật lâu.
Bây giờ Thẩm Kha cảm thấy rất hối hận vì những lời mình vừa nói, cậu hậu tri hậu giác cảm thấy sợ hãi, cậu lo sợ rằng Phó Dũ sẽ không đối tốt với cậu như trước nữa. Cậu biết, bạn học cùng kí túc thời đại học của cậu đi thổ lộ với nữ thần nhưng lại bị cô ấy từ chối, sau đó hai người kể cả làm bạn cũng không thể nữa, bởi vì như thế sẽ cảm thấy xấu hổ. Mà giờ đây, thậm chí cậu còn sợ Phó Dũ sẽ đuổi cậu đi.
Nửa bát mì không nhiều lắm rất nhanh đã thấy đáy. Thẩm Kha do dự không biết có nên mở miệng hay không, chỉ thấy Phó Dũ đặt bát mì lên bàn, lấy từ trong túi ra một chiếc túi màu đỏ có thêu hình rồng vàng. Từ bên trong lấy ra một chiếc ngọc bội màu trắng có hình dáng cổ xưa, màu sắc trên ngọc bội ấm áp như Dương Chi, phát ra dòng ánh sáng nhàn nhạt.
Phó Dũ đặt sợi chỉ đỏ lên phía trên, nói: “Viên đá kia bị tôi lấy đi một phần cho điêu khắc thành hình rồng ngậm đuôi. Sau đó đem đến chùa Bạch Mã thỉnh cao tăng đắc đạo nhất cầu phúc suốt 49 ngày. Mong rằng sau này em luôn luôn bình an và hạnh phúc.”
Mặt dây chuyền ngọc bội được đeo lên cổ của cậu.
“Phó tiên sinh, ngài còn chuẩn bị cái gì nữa?” Giọng nói của Thẩm Kha có chút khàn, ánh mắt dần ngập nước nhìn thẳng vào hắn, tựa như một chú nai con ngây thơ.
“Còn một thứ cuối cùng,” Phó Dũ ôm cậu đi tới phòng khách ở lầu 1. Ở đây rất rộng, nhưng lại không bật đèn, chỉ có ánh đèn của phòng ăn hắt sang đây.
Thẩm Kha được đặt trên sô pha, mơ hồ nhìn thấy trên bàn trà đặt một khối hình trụ dẹp.
Quả nhiên!
Phó Dũ dùng bật lửa đốt sáng ngọn nến số 21 được cắm trên mặt bánh sinh nhật. “Bé cưng, sinh nhật vui vẻ.” Phó Dũ ngồi xuống bên cạnh người cậu, hôn lên trán cậu một cái, nói: “Nào, em cầu nguyện đi.”
Thẩm Kha chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt im lặng vài giây, sau đó thổi tắt nến.
Phó Dũ đến bên tường mở đèn phòng khách lên, sau đó đi tới cười hỏi cậu: “Ước gì đó?”
“Không phải nói điều ước sinh nhật không thể nói ra sao?” Thẩm Kha nói, “Em nghe nói, nói ra sẽ không linh nữa.”
“Không sao.” Phó Dũ không có nửa phần đùa giỡn, hắn nói: “Nguyện vọng của em, tôi sẽ giúp em thực hiện.”
“Thật không?” Thẩm Kha giương mắt nhìn hắn, giọng nói có chút run rẩy: “Nếu, em muốn cả đời ở bên cạnh ngài thì sao? Nguyện vọng này, có thể thực hiện được không?”
“Thẩm Kha,” người kia khẽ thở dài một hơi, nói: “Em ngốc quá.”
Trong lòng Thẩm Kha chợt căng thẳng, cổ họng như bị nghẹn lại, nói không thành lời. Là bản thân mình quá ngu ngốc quá ngây thơ rồi ư? Là cậu si tâm vọng tưởng ư? “Em…” Cậu không biết mình nên nói cái gì đây.
“Em có thể cầu một điều ước, tên là – hy vọng Phó Dũ thích Thẩm Kha.” Người kia ghé sát vào cậu, hôn lên vành tai cậu, ghé vào tai cậu khẽ nói.
“Cái đó, cái đó có thể thực hiện được không?” Yết hầu Thẩm Kha trượt lên xuống một lần, vô cùng thận trọng hỏi hắn, “Ngài, thật sự thích em sao?”
Phó Dũ dùng chút lực ấn cậu nằm ngã xuống ghế sô pha. Người kia hệt như báo gấm vồ lấy cậu, đè lên người cậu, từ từ cúi người xuống, đôi mắt thâm sâu màu xanh thẳm nhìn chằm chằm vào cậu, nháy mắt hô hấp hai người gần gũi hoà lẫn quấn quít vào nhau, Thẩm Kha nghe thấy giọng nói trầm khàn của hắn: “Tôi chưa nói với em, hôn môi là chuyện chỉ có thể làm giữa hai người yêu nhau.”
Lời còn chưa dứt, hơi thở nóng rực như lửa đốt đã đoạt đi các giác quan của Thẩm Kha. Môi cậu bị người đó liếʍ mυ"ŧ, sau đó khớp hàm bị đầu lưỡi ẩm ướt đẩy mở, chiếc lưỡi đang run rẩy bị quấn lấy, mυ"ŧ vào, bị trêu đùa, bị người đó dùng mọi cách chiếm làm của riêng.
Một lúc lâu sau Phó Dũ mới rời khỏi khoang miệng ấm áp của cậu, nhìn gương mặt cậu đang đỏ lên thở dốc, lại kề sát đến môi cậu nói: “Còn nữa, Thẩm Kha. Tôi muốn nói em biết, làʍ t̠ìиɦ, là chuyện chỉ có vợ chồng mới có thể làm cùng nhau.”
Bàn tay nóng rực của người kia kéo mở dây áo tắm của cậu, bởi vì ban nãy Thẩm Kha tưởng dì Lí vẫn chưa đi nên sau khi tắm xong cậu vẫn mặc chiếc qυầи ɭóŧ mới sạch sẽ vào.
Phó Dũ kéo áo tắm cậu ra, ôm Thẩm Kha chỉ còn mỗi chiếc qυầи ɭóŧ lên, hỏi: “Em còn ăn bánh kem nổi không?”
Cậu nhóc cuối cùng cũng có thể an tâm sao còn tâm trạng đi ăn bánh kem, cậu không quan tâm choàng tay ôm lấy cổ hắn, ngồi trên đùi của hắn cọ cọ, vội vàng chủ động hôn lên môi hắn, đầu lưỡi trắng mịn như chú cá vui sướиɠ tiến vào bên trong miệng hắn, theo bản năng liếʍ một vòng quanh khớp hàm, cuốn lấy chiếc lưỡi của hắn, vụng về nói: “Em không muốn bánh kem, em muốn anh.”
“Không cần gấp, bé cưng,” Phó Dũ nhào nắn cái mông của cậu, liếʍ mυ"ŧ đầu lưỡi đang ở trong miệng mình vài lần sao đó lại thả ra, khàn giọng nói: “Em đã ngủ sáu tiếng rồi, đêm nay sẽ không cho ngủ bù nữa. Đêm còn dài lắm.”
“Vậy anh sờ em,” Thẩm Kha thẳng thắn bày tỏ du͙© vọиɠ của chính mình, cầm lấy tay người kia kéo xuống hạ thân của mình, “Em cứng rồi.” Vật nhỏ màu hồng nhạt nhô ra khỏi mép qυầи ɭóŧ màu trắng lộ ra cái đầu nấm đáng yêu. Phó Dũ thấp giọng cười, hôn nhẹ lên cánh môi cậu, nói: “Được.” Sau đó hai tay hắn kéo chiếc qυầи ɭóŧ bằng vải dệt vướng víu kia xuống dưới một chút, cầm lấy vật nhỏ của cậu tuốt lên xuống.
“Ưm…nhanh chút…ưm!” Cậu thở gấp tạo nên một âm thanh giọng mũi không rõ ràng, không nhịn được kéo thẳng lưng đem tính khí của mình đặt vào tay hắn, cái mông bị qυầи ɭóŧ siết lại biến dạng không ngừng chuyển động cọ lên đùi Phó Dũ.
Một tay Phó Dũ tạo kɧoáı ©ảʍ cho cậu, ngón tay của bàn tay còn lại quét lấy phần kem bơ bôi lên hai viên hồng trước ngực Thẩm Kha, Hai viên tròn màu hồng nhạt gần như bị phần kem bơ trắng như tuyết bao bọc lấy.
“Ngoan, liếʍ hết đi,” Phó Dũ đưa ngón tay dính kem đến bên miệng cậu, dụ dỗ nói.
Gương mặt Thẩm Kha xấu hổ ửng đỏ lên nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi màu hồng phần ra, liếʍ từng chút kem trên ngón trỏ của hắn, cuốn phần kem bơ màu trắng vào trong miệng. Ngón tay ẩm ướt thâm nhập vào hai khẽ mông cậu, vuốt ve chơi đùa nơi miệng huyệt bí ẩn, “Em rửa sạch chưa?” Phó Dũ hỏi cậu.
“Ừm,” Thẩm Kha gật đầu.
“Rửa sạch lúc nào?” Phó Dũ cố ý trêu cậu. Đổi lại bị cậu như một chú mèo cắn lên cằm mình một cái, “Lúc tắm, anh bảo em rửa sạch. Là anh cố ý!”
“Ừm, là tôi cố ý,” Phó Dũ cười rộ lên, hôn xuống đôi môi đỏ mọng như cánh hoa của người đang lên án hắn. “Phó tiên sinh, nhanh lên, mau sờ em,” Thẩm Kha cắn lên môi hắn một cái, cậu bị động tác thong thả của người kia chọc có chút dỗi, cầm lấy tay của hắn tự tuốt lên tính khí của chính mình.
Một tay Phó Dũ tuốt động nhanh hơn cho cậu, tay kia vân vê nhào nhặn đầu v* bị dính kem, làm cho thanh niên trong lòng ngực không nhịn được run lên. đầu v* bị người kia dày vò, nhẹ nhàng ngắt một cái, ngón tay mang theo vết chai mỏng chà sát qua nơi yếu ớt nhất trên cơ thể, chọc cậu ngứa ngay phát đau. “Phó tiên sinh, đừng, đừng có chơi ngực em,” cậu có chút không tự nhiên hầm hừ.
“Muốn được chơi như thế này không?” Bàn tay Phó Dũ đè thắt lưng nhỏ mềm của cậu lại, khiến cho hai viên thịt tròn trên ngực hướng đến trước mặt hắn, sau đó hắn lập tức há miệng ngậm lấy phần kem bơ kia. Thẩm Kha cảm nhận được thứ mềm mại ẩm ướt đè lên đầu v* mình, tê dại đến mức không nhịn được kêu lên một tiếng “Ưm”.
Phó Dũ tính để cho Thẩm Kha bắn ra trước, vì thế tốc độ trên tay càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng còn xoa nắn chơi đùa hai túi trứng và đáy chậu của cậu, còn dùng phần răng nanh khẽ kéo lấy đầu v*, cho đến khi cậu kêu đau mới đổi thành đầu lưỡi và môi mυ"ŧ liếʍ. “A! — a!” Vài tiếng rêи ɾỉ lêи đỉиɦ, Thẩm Kha dùng sức nâng cao thắt lưng, cuối cùng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình lên tay Phó Dũ.
“Thoải mái không?” Phó Dũ lấy khăn giấy trên bàn trà lau sạch tay, lại giúp Thẩm Kha lau khô tϊиɧ ɖϊ©h͙, vô cùng thân mật hôn lên cánh môi cậu. Thẩm Kha có chút thở gấp, nhưng vẫn cười gật đầu, vươn đầu lưỡi ra liếʍ một tí lên khoé miệng Phó Dũ, sau đó bị hắn mυ"ŧ chặt vào trong miệng không tha, Phó Dũ ôm cậu lên đi đến phòng ngủ lầu hai, ôm lấy cặp mông bị qυầи ɭóŧ siết đỏ kéo ra hai bên. Tư thế này khiến cho đầu v* của Thẩm Kha đặt ở trước mặt Phó Dũ, quả nhiên lập tức bị hắn ngậm lấy, đầu v* bên phải bị gặm cắn, toàn bộ phần kem bơ đều bị hắn liếʍ sạch sẽ, chỉ còn lộ ra đầu v* sưng đỏ run rẩy dựng thẳng trong không khí, bên trên còn phủ một tầng nước mỏng.
“Phó tiên sinh, trái, bên trái.” Cơ thể bị chòng ghẹo nếm được mùi vị từ trong xương tuỷ, Thẩm Kha có chút thích cảm giác vừa nãy được người kia liếʍ mυ"ŧ chỗ đó.
“Bên trái gì hửm?” Phó Dũ ôm cậu đến ngoài cửa phòng ngủ chính thì dừng lại, cố ý hỏi cậu, “Em muốn cái gì?”
Trong đầu Thẩm Kha bấy giờ đã bị tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt lí trí, không biết tại sao bỗng nhiên lại nhớ ra có người từng nói với cậu, Phó tiên sinh thích người hư hỏng, càng phóng đãng càng tốt. Vì thế cậu chủ động đưa ngực mình hướng tới trước mặt Phó Dũ, nói khẽ với hắn: “Xin, xin Phó tiên sinh thưởng thức đầu, đầu v* bên trái của em.”
Phó Dũ cảm thấy bản thân thật sự đã bị nhóc con này đốt nóng rồi, hắn ôm người bước vài bước vào phòng ngủ chính. Thẩm Kha cảm thấy cả người mình ngã nhào lên chiếc giường mềm mại, người kia liều mạng xông tới đè lên người cậu, cắn một ngụm xuống đầu v* bên trái. Răng nanh của Phó Dũ như muốn cắn nát cả đầu v* của cậu, còn kéo nó ra ngoài, tàn nhẫn đến mức gần như muốn cắn đứt núʍ ѵú nuốt vào trong bụng khiến cậu nước mắt lưng tròng gọi hắn: “A! A! – em đau!”
Nghe cậu kêu đau, Phó Dũ mới thu lại thú tính trong lòng, đổi thành đầu lưỡi an ủi nó, mυ"ŧ nó, hôn nó.
Một hồi sau Phó Dũ mới ngẩng đầu lên, có chút hung dữ nắm chặt cằm của Thẩm Kha, nhìn đôi mắt ướt sũng của cậu, khàn giọng nói: “Bé con, đừng có khıêυ khí©h tôi như vậy. Em chịu không nổi đâu.”
“Không phải!” Đầu óc Thẩm Kha đã tỉnh táo được vài phần, chủ động vươn tay ôm choàng lấy cổ của hắn, lộ ra gương mặt chân thành như đang hiến tế: “Phó tiên sinh, anh không biết. Em đau, nhưng em có thể chịu được, em cũng muốn nó.” Lại giống như một tín đồ u mê nhất, bây giờ đã tìm được vị thần mình bằng lòng hầu hạ cả đời, tự nguyện dâng lên thể xác lẫn linh hồn làm vật tế phẩm.
“Tôi hiểu,” Phó Dũ hôn thật sâu xuống môi cậu, đem hết những dáng vẻ của cậu thu vào trong mắt, hắn ma sát cánh môi của cậu, mυ"ŧ lấy chiếc lưỡi của cậu, dùng lực rất mạnh, như thể muốn ăn vào tận xương tuỷ của cậu.
Đến khi tách môi ra, cả hai đều bắt đầu thở dốc.
Phó Dũ nằm trên người cậu, bàn tay vuốt ve hai má cậu, khẽ nói với cậu: “Nếu tôi làm em đau thì cứ nói, cứ khóc. Nhưng bé con ơi, ngàn vạn lần đừng cầu xin tôi tha cho em.” Nói xong liền đứng dậy đi lấy dầu bôi trơn trên tủ đầu giường đến, đổ một lượng khá nhiều ra tay.
Thẩm Kha lật người lại, hai chân mở rộng quỳ sấp trên giường, đem nơi cảm thấy xấu hổ nhất bày ra trước mặt đối phương, nhẹ nói: “Em sẽ không xin tha. Em chỉ sợ cầu còn không được.”
Vừa dứt lời, Phó Dũ liền nhìn thấy Thẩm Kha hạ eo xuống, cái trán tì lên mặt giường, cái mông trắng như tuyết nhếch cao lên bị hai tay trắng nõn của cậu tách ra hai bên để lộ nơi miệng huyệt màu hồng, tựa như một đoá hồng mai đang chờ được nở rộ.
Ngón tay Phó Dũ mang theo dịch bôi trơn lạnh lẽo mở đoá hoa yêu kiều ấy ra, tràng ruột ẩm ướt trơn mềm bên trong lập tức ôm lấy ngón tay hắn, nơi đó vốn có tính bài trừ theo sinh lý giờ phút này lại như hiếu khách nghênh đón hắn. Vì ngón tay không ngừng trừu sáp bên trong miệng huyệt, Thẩm Kha không nhịn được kéo người tiến về phía trước một tí nhưng lại bị bàn tay trái của Phó Dũ nắm cả thắt lưng ngăn lại.
Dịch bôi trơn quá nhiều, men theo miệng huyệt ướt đẫm chảy xuống, dính trên đáy chậu và túi trứng của cậu. Cuối cùng Phó Dũ cũng vào được ba ngón tay, tra tấn miệng huyệt nhỏ nhắn trở nên mền nhũn ẩm ướt.
Phó Dũ kéo khoá kéo quần tây mình xuống, từ trong chiếc qυầи ɭóŧ màu đen phóng thích ra vật lớn đã sớm cương đỏ.
Thẩm Kha nhìn thấy người này lúc bấy giờ vẫn còn quần tây áo sơ mi trắng, du͙© vọиɠ trong lòng không biết vì sao lại càng sâu, không nhịn được bắt đầu thở dốc. Phó Dũ hiểu cậu, biết cậu nhạy cảm nghe lời, biết cậu thiếu cảm giác an toàn, mà giờ này phút này, khát vọng của cậu chính là được nắm giữ, bị hắn hung hăng xâm phạm.
Lửa nóng của qυყ đầυ đặt lên miệng huyệt ẩm ướt, hai khuỷu tay Thẩm Kha chống đỡ cơ thể, trên lưng bỗng nhiễn cảm nhận được sức nặng của người kia áp đến. “Ngoan, thả lỏng ra, cho tôi vào,” hắn quỳ gối giữa hai chân cậu, hai tay duỗi đến cạnh tay cậu, mười ngón tay đan siết vào nhau, hắn không nhịn được liếʍ cắn sau gáy cậu, hô hấp đều trở nên nóng rực.
“Ưm…ưm” Theo một tiếng thở kéo dài, qυყ đầυ to lớn chậm rãi tiến vào miệng huyệt mềm mại ẩm ướt, phần thân thô lớn nổi lên gân xanh theo sát phía sau. Tiếp đó nếp uốn bên ngoài miệng huyệt bị kéo căng ra, vật lớn kiên quyết chầm chậm đâm vào bên trong tràng thịt. “A! To quá!” Thẩm Kha không nhịn được ngửa đầu thở hổn hển, lập tức bị đôi môi mạnh mẽ của người kia ngậm lấy. Thắt lưng tráng kiện dùng sức thúc vào một cái, vật lớn vô cùng nóng bỏng vang lên một tiếng “xì sụp!” lập tức đâm vào nơi sâu nhất!
“A!” Thẩm Kha cố gắng tránh né cái hôn của Phó Dũ, thở hổn hển hít từng ngụm khí, rêи ɾỉ nói: “Quá! Quá sâu rồi! Cảm giác như bị đâm xuyên vậy!” Nghe thấy những lời nói thẳng thắn của Thẩm Kha, răng nanh Phó Dũ cắn lên vành tai cậu, nói: “Vậy ư?” Sau đó liền kéo hạ thân ra ngoài một tí, rồi lại dùng sức thúc mạnh vào nơi đất cấm tiêu hồn.
Công cuộc trừu sáp mở rộng cứ như vậy mà bắt đầu rồi!
Vật lớn cường tráng nóng bỏng không ngừng đâm sâu vào ruột thịt không chịu ngoan ngoãn nghe lời của cậu, mỗi lần Phó Dũ rút ra ngoài Thẩm Kha lập tức cảm nhận được cảm giác trống rỗng ngứa ngáy từ nơi sâu nhất truyền đến. Chỉ có khi Phó Dũ đẩy eo đem tính khí đâm vào thật sâu trong cơ thể cậu, cậu mới có thể đạt dược cảm giác thỏa mãn dâng trào! Cho nên cậu không che giấu một chút nào, cứ theo động tác của hắn ngâm nga thành tiếng – “A! A! Phó tiên sinh! A….a!”
Phó Dũ thấy nửa người trên của cậu mất sức ngã nằm trên giường, cái mông trắng nõn mềm mại bị tính khí của hắn đâm thúc hết làn sóng này đến làn sóng khác phát ra những tiếng “Bạch bạch bạch” dồn dập. Miệng huyện hồng nhạt đã chuyển sang màu đỏ tươi, siết chặt lấy vật lớn của hắn, giống như cái miệng nhỏ nhắn cố hết sức phun ra nuốt vào. Một ít dịch bôi trơn bị trừu sáp tràn ra ngoài, sau đó rất nhanh bị ma sát nổi lên những bọt nhỏ, chảy xuống giữa hai đùi của cậu.
“A! Khó chịu! Ưm! Nó hư mất! A…a!” Kích cỡ vật kia của hắn quá lớn, lại tiến vào rất sâu, Thẩm Kha chỉ cảm thấy cơ thể mình bị thứ đồ vật gϊếŧ người này đâm vào rất nhiều lần, cơn trướng đau tựa như sắp sụp đổ buộc cậu không thể nín nhịn được nữa mà kêu lên, nhưng cảm giác tê dại khi ma sát vào tuyến tiền liệt khiến cậu nhịn không được muốn rêи ɾỉ tìm kiếm ở hắn càng nhiều hơn nữa.
Phó Dũ cúi người xuống, tính khí vẫn chôn sâu trong người Thẩm Kha, hắn ôm lấy tấm lưng đang đưa về phía mình lên. Thẩm Kha buộc phải ngồi lên vật lớn của hắn hai chân quỳ rộng mở sang hai bên, mà vật nhỏ của chính cậu cũng đã sớm cương cứng từ lâu.
Tư thế này còn tiến vào sâu hơn khi trước, Phó Dũ hôn lên đôi mắt đỏ bừng đang lưng tròng nước mắt của cậu, hỏi: “Bé con ơi, em vẫn khó chịu hay là thoải mái?”
Miệng huyệt Thẩm Kha co rút lại, nghiêng đầu hôn môi với Phó Dũ, cậu dán vào cánh môi hắn nói: “Vừa khó chịu nhưng vừa thoải mái. Em còn muốn nữa.” Phó Dũ vốn đang kìm chế nhưng nháy mắt du͙© vọиɠ lại bị một câu này châm ngòi, ngón tay mang theo vết chai sần ngắt nhéo đầu v* sưng đỏ trước ngực cậu, cuốn lấy đầu lưỡi trong miệng cậu, hạ thân điên cuồng đâm thúc bên trong cậu! Mỗi lần đều rút ra toàn bộ, miệng huyệt còn chưa kịp co rút lại nháy mắt đã phải tiếp nhận vật lớn đâm sâu vào tận gốc rễ, dùng sức mạnh đến mức muốn nhét cả hai túi trứng vào trong cậu!
“A! Đau! To quá!” Nước mắt Thần Kha bị động tác thô bạo của hắn buộc phải chảy khỏi hốc mắt, cậu bất chấp tất cả khóc lớn lên.
“Em còn muốn nữa không? Muốn không hửm?” Phó Dũ hệt như dã thú khát máu gặm cắn cần cổ cậu, lưu lại trên đó dấu vết xanh tím.
“Muốn! Muốn mà!” Cậu lớn tiếng rêи ɾỉ, miệng huyệt phía sau co rút lại theo động tác đâm thúc của Phó Dũ, cậu thẳng lưng lên khiến cho Phó Dũ có thể triệt để xâm chiếm cậu! Chiếm lấy cậu!
Phó Dũ nghe thấy tiếng kêu khóc của cậu, thân dưới mạnh mẽ rong ruổi trong cơ thể cậu, đâm vừa sâu vừa đỉnh vào nơi mẫn cảm của cậu mấy chục cái, cuối cùng đẩy thắt lưng bắn tinh vào trong cơ thể cậu. Với sự đòi hỏi không có chừng mực của hắn, tuyến tiền liệt bị cọ xát quá độ khiến cho cơ thể Thẩm Kha run lên bần bật, giống như có dòng điện chạy qua, cậu mệt mỏi rêи ɾỉ vài tiếng, xụi lơ ngã vào lòng ngực của Phó Dũ.
Phó Dũ bắn tinh xong, tràng thịt nơi miệng huyệt co rút từng đợt thở không ra hơi, hắn ôm lấy Thẩm Kha đang mồ hôi nhễ nhãi, lúc này mới phát hiện lỗ trên của vật nhỏ màu đỏ hồng không ngừng tràn ra chất dịch trong suốt chảy trên bụng cậu, Thẩm Kha bị hắn làm đến mức bắn ra.
Thẩm Kha cảm thấy trong đầu mình chỉ toàn những mảng trắng xóa, cơ thể yếu ớt hoàn toàn không thể tự chủ xụi lơ ngã về sau. Hơn nửa ngày sau tiếng thở hổn hển mới dần bình tĩnh lại, phát hiện cái ót của mình gối lên vai hắn, được Phó Dũ vô cùng thân mật ôm lấy.
“Bé con, em còn ổn không vậy?” Phó Dũ hôn lên hai má cậu, bên trong giọng nói còn mang theo âm thanh khàn khàn của du͙© vọиɠ. Thẩm Kha không tự chủ được nâng tay trái lên vòng qua ôm cổ hắn, vươn đầu lưỡi màu đỏ tươi hôn lấy môi hắn.
Qua một lúc sau Phó Dũ mới thả cậu ra. Thẩm Kha ngã về phía trước nằm úp xuống giường. Vật lớn của Phó Dũ thuận theo động tác của cậu từ từ rút ra khỏi miệng huyệt, lúc qυყ đầυ hoàn toàn rút ra ngoài, miệng huyệt còn lưu luyến vang lên một tiếng “Ba” nho nhỏ. Phó Dũ lập tức nhìn thấy miệng huyệt bị hắn làm trở thành màu đỏ tươi, gần như không thể khép miệng lại, vẫn còn lộ ra một lỗ nhỏ to bằng đầu ngón tay út.
“Phó tiên sinh,” Thẩm Kha hơi nghiêng đầu gọi hắn.
“Làm sao vậy?” Mồ hôi trên người của Phó Dũ cũng trở nên dính nhớp, đang chuẩn bị cởϊ áσ sơ mi ra thì nghe tiếng cậu gọi.
“Em có thể đứng lên không?” Thẩm Kha khàn giọng nói.
“Đương nhiên có thể,” Phó Dũ cười nói, “Chân mềm nhũn đứng dậy không nổi sao?”
“Không phải,” Thẩm Kha có chút khẩn trương nói, “Phía sau, muốn, muốn chảy ra. Em đứng lên sẽ làm dơ ga giường.”
Phó Dũ nghe cậu nói như vậy, trong lòng bỗng nhiên khẽ động một tí, sau đó liền đi đến tủ đầu giường lấy ra một cái hộp, từ bên trong lấy ra một cái vật thon dài khoảng chừng mười ba cen-ti-mét, bên trên có ba viên ngọc màu trắng to bằng ngón tay cái.
“Đây là cái gì?” Theo bản năng Thẩm Kha thấy vật này có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra nó là cái gì.
“Nó được làm từ Dương Chi Bạch Ngọc, là ngọc thế.” Phó Dũ cầm lấy vật đó, bôi lên trên một ít chất bôi trơn, nói: “Bé con, em có biết ngọc thế là gì không? Nó là dương v*t giả thời cổ đại.” Hắn vừa dứt lời liền nhìn thấy hai má Thẩm Kha đỏ bừng lên.
“Đưa vật này vào trong cơ thể em, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phía sau sẽ không chảy ra.” Phó Dũ đi đến ngồi xuống bên giường, cầm vật đó chậm rãi nhét vào bên trong miệng nhỏ của cậu.
“Ưm…. lạnh quá!” Thẩm Kha không nhịn được rên lên một tiếng. Miệng huyệt mềm mại bị người kia làm lỏng dễ dàng ăn viên ngọc lớn bóng loáng đó vào, dù sao chiều dài đó không thể so với tính khí của người kia, chỉ là thân ngọc vừa cứng vừa lạnh lẽo một chút.
“Ngoan quá, ăn vào hết rồi này,” Phó Dũ nhìn miệng huyệt bởi vì nuốt vật kia vào mà khép chặt lại, nếp uốn đỏ tươi bên ngoài khít lại giữ chặt viên ngọc, thật sự là cực kì xinh đẹp.
Thẩm Kha chịu đựng sự đau nhức mỏi nhừ cùng với cảm giác lạnh lẽo ở phía sau, động tác chậm chạp đứng lên trên ga giường, tiến đến trước mặt Phó Dũ, nhìn hắn nói: “Phó tiên sinh, đêm nay ngài chính là món quà sinh nhật của em phải không?”
“Đúng vậy,” Phó Dũ hôn lên môi cậu, “Bé con còn muốn tôi làm cái gì cho em nữa?”
“Em muốn cởϊ áσ cho anh,” Đáy mắt Thẩm Kha sáng lên, quỳ gối xuống vươn hai tay kéo lấy áo sơ mi của Phó Dũ, “Em muốn cảm nhận niềm vui sướиɠ được bóc quà một chút.” Nói xong lập tức gỡ xuống từng cúc áo sơ mi trên người người hắn, nhìn hắn lộ ra bờ ngực xinh đẹp và cơ bụng màu lúa mì. Bàn tay trắng nõn say mê vuốt ve chúng, men theo cơ bụng 6 múi di chuyển dần xuống, lướt ngang đường nhân ngư, đến phần lông nằm trên bụng dưới của hắn, nhìn đến hung khí ban nãy còn đang rong ruổi bên trong người cậu, chậm rãi cuốn theo động tác của cậu dần dần cương cứng lên.
“Bé con có muốn cởϊ qυầи cho tôi không?” Phó Dũ cố ý lấy tính khí của mình chọc vào tay cậu, trêu đùa cậu.
“Không cởi,” Thẩm Kha lắc đầu, “Anh tự cởi.”
“Được,” Phó Dũ hôn lên trán cậu, chỉ cần hai thao tác đã có thể gỡ bỏ quần tây và qυầи ɭóŧ của mình xuống, giống như con dã thú lập tức chồm tới đè Thẩm Kha xuống giường. Hắn giơ cao hai chân thon dài trắng nõn của cậu gác lên vai mình, nhìn miệng huyệt đang ngậm lấy những viên ngọc kia: “Ngoan, đẩy chúng ra đi.”
Thẩm Kha vừa nặng nề dùng sức hít thở, cố gắng đẩy những viên ngọc trong người mình ra ngoài, vừa đứt quãng nói: “Ưm! Sao anh có thể đem, có thể đem viên ngọc đắt tiền như vậy, làm thành, làm thành mấy thứ như này thế!”
Miệng huyệt đỏ bừng chậm rãi mở ra, tràng thịt mềm mại mấp máy từ từ đẩy Dương Chi Bạch Ngọc bị nhiệt độ cơ thể cậu hâm nóng ra ngoài, viên ngọc trơn nhẵn trắng tinh như tuyết làm cho toàn bộ nếp uốn đang khép chặt bên ngoài giãn ra, khiến cho vách tường thịt gần như càng trở nên mỏng manh ửng đỏ.
“Dùng ở trên người em, đương nhiên phải là loại đồ tốt nhất,” Phó Dũ cúi người xuống hôn lên môi cậu, đến khi ngẩng đầu dậy liền nhìn thấy Dương Chi Bạch Ngọc nằm ở trên giường. Miệng huyệt bị ngọc thạch nhét vào giờ phút này có chút không khép lại được nhưng vẫn theo bản năng co rút lại, nương theo hành động chậm rãi mấp máy đó, phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nãy bị hắn bắn vào cũng dần dần lộ ra ngoài.
“Ưm! Anh mau vào đi!” Thẩm Kha ngâm nga một tiếng, “Đừng, đừng làm dơ ga giường.”
Phó Dũ đương nhiên sẽ không từ chối, đem tính khí cương đỏ của mình cùng phần chất lỏng da^ʍ mỹ ban nãy cùng nhau tiến vào cơ thể Thẩm Kha. dương v*t nóng bỏng vừa mới đâm vào lại vất vả bị tràng thịt vây chặt lấy, nhưng hắn vẫn cố chấp tiến vào nơi sâu nhất, vừa chuyển động vừa lắng nghe âm thanh rên rĩ thở dốc nơi đầu giường của cậu.
Hắn đè hai bắp đùi của cậu lại, nằm sấp xuống hôn lên hai má Thẩm Kha, rất nhanh liền bắt đầu thở dốc vì bị cơ thể mềm mại của cậu siết chặt lấy. Thẩm Kha ngoan ngoãn hôn môi theo hắn, bàn tay bấu cả vai hắn, toàn thân đều mang dáng vẻ ỷ lại.
Lần này Phó Dũ làm rất ôn nhu, tính khí cắm vào bên trong miệng huyệt đã thích ứng mới dần đi sâu vào, nhẹ nhàng di chuyển, mỗi lần cắm vào đều ma sát ngang qua điểm mẫn cảm trong cơ thể cậu. Thẩm Kha chỉ thấy bản thân bị hắn làm đến mức chảy thành một vũng nước, chuyển động phập phồng theo động tác của hắn.
Nhưng động tác của người kia thật sự rất dịu dàng từ tốn, Thẩm Kha cảm thấy từ bên trong cơ thể mình dần dần truyền đến từng trận ngứa ngáy trống rỗng, nhịn không được rêи ɾỉ thành tiếng bên tai hắn: “Phó tiên sinh, nhanh một chút, đâm mạnh một chút, em, em muốn anh.”
Vỗn dĩ Phó Dũ sợ lần đầu làm quá thô bạo sẽ khiến cậu khó chịu, kết quả bây giờ người trong lòng ngực lại cọ hắn kêu như vậy, hắn cũng không che giấu nữa, dứt thẳng thẳng thân trên lên, hai tay nắm lấy eo cậu, vừa dùng sức thúc sâu vào cơ thể cậu, vừa kéo người cậu va chạm với thân dưới của mình.
“Bạch bạch bạch bạch!” Là tiếng cặp đào trắng nõn của cậu và hạ thân của hắn va chạm tạo nên. Âm thanh càng lúc càng nhanh, động tác của hắn càng lúc càng mạnh!
Thẩm Kha cảm thấy tinh thần và ý chí của mình đều không rõ, bên trong cơ thể bị tính khí của Phó Dũ không ngừng thúc vào, đến cả da đầu cậu đều run lên. Nước mắt sinh lí từ trong hốc mắt chảy ra ngoài, giọng nói không rõ bị cuốn theo động tác kí©h thí©ɧ của hắn làm cho rên khóc thành tiếng: “A! Phó, Phó tiên sinh! Mau! Cho em! A! A!”
Cuối cùng Phó Dũ ôm ghì lấy thắt lưng của cậu liều mạng đâm thúc gần hơn mười cái nữa, cúi người hôn lên đôi môi hồng phấn nãy giờ khóc kêu không ngớt, đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ một lần nữa chôn vào trong cơ thể của cậu.
“Ưm hưm — ưm” Thẩm Kha hoàn toàn không thở nổi nữa, tất cả âm thanh đều nghẹn lại trong cổ họng, cậu chỉ cảm thấy bản thân bị người kia hôn hít đến sắp nghẹt thở, trước mắt chợt biến thành màu đen, phần eo bụng không thể khống chế bắt đầu run rẩy co rút từng đợt.
Hồi lâu sau cậu mới nghe thấy giọng nói của người kia truyền vào tai mình – “Bé con, em lợi hại quá, lại bị tôi làm tới bắn ra rồi.” Cậu cố găng nâng mí mắt lên, cảm nhận những ngón tay của người kia vuốt ve trên bụng cậu.
Phó Dũ nhìn phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu bắn ra có chút trong suốt, đêm nay Thẩm Kha bắn tinh hẳn ba lần. Phó Dũ không nhẫn tâm giày vò cậu nữa vì thế hôn lên trán cậu, nói: “Tôi ôm em đi tắm được không?”
“Dạ,” Thẩm Kha gật đầu, lại khẽ giọng, nói: “Anh đừng rút ra ngoài.”
Phó Dũ liền giữ tư thế cắm vào trong cậu ôm cậu lên, hỏi: “Tại sao em lại sợ làm dơ ga giường?”
Thẩm Kha ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, giọng nói vì khóc mà trở nên khàn khàn, nhẹ nhàng nói: “Ngài mai dì Li sẽ tới đổi ga giường, nếu dơ, dì ấy sẽ phát hiện đó.” Phó Dũ mỉm cười liếʍ lên vành tai cậu, bị dáng vẻ thẹn thùng mê người của người trước mặt câu lòng.
Còn chưa đi đến phòng tắm, Thẩm Kha đã cảm thấy vật lớn đang chôn trong cơ thể cậu của người kia dần dần cương lớn lên. Cậu học theo dáng vẻ thường ngày Phó Dũ liếʍ lên vành tai của hắn, thổi thổi hơi nóng vào trong: “Phó tiên sinh còn muốn nữa sao?”
“Bé con còn chịu nổi không hửm?” Phó Dũ ôm cậu vào phòng tắm, bật đèn bên trong lên.
“Còn chịu được mà.” Thẩm Kha được hắn từ từ thả xuống đất, hai chân có chút bủn rủn chống đỡ cơ thể, hai tay chống lên bồn rửa mặt, uốn cong thắt lưng xuống, vểnh mông lên hướng về phía người kia âm thầm mời gọi.
Phó Dũ nhìn cái miệng bên dưới vẫn còn đang chảy ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, hai bên eo hông cậu toàn là những dấu vết xanh tím do hắn để lại, chọc cho người khác đau lòng nhưng lại không nhịn được muốn xâm phạm cậu lần nữa.
“Một lần cuối cùng, tôi bảo đảm,” Phó Dũ nghiêng người qua, đè lên cơ thể cậu, vật lớn chậm rãi tiến vào trong, thúc Thẩm Kha lảo đảo suýt ngã về phía trước.
“Không sao,” Thẩm Kha nghiêng đầu hôn lên môi hắn, gần như thổ lộ ra hết tất cả những suy nghĩ của mình: “Bao, bao nhiêu lần cũng không sao! A! Em thích…. thích anh làm em! Thích anh làm em! Thích…. thích anh đâm em! Ưm! Làm chết em, đâm hỏng em! Đều, đều không sao cả! Ưm…ưm! Em yêu ngài! A!”
Phó Dũ nghe những lời cậu nói xong cảm thấy toàn thân mình gần như mất sạch lý trí, chỉ mải mê thẳng lưng đâm vào người đang run rẩy không ngừng trong lòng ngực mình, lại không nhịn được hôn lên nước mắt của cậu, nỉ non nói: “Bé con ơi, bé con của tôi ơi! Tôi yêu em!”
Cuối cùng Thẩm Kha chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng như đang say xe, phía sau bị một cổ nhiệt nóng bắn vào trong, cùng với tiếng hô hấp trầm nặng của người kia vang lên bên tai cậu, rốt cuộc cậu không gắng gượng nữa, hai mắt đột nhiên tốt sầm, hôm mê bất tỉnh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- 1x1
- Thiên Chân Hữu Tà
- Chương 12