Trần Dĩnh không tiếp tục tặng lễ vật tới nữa, khiến Tiêu Ninh yên tĩnh đi không ít. Bất quá, trải qua chuyện này rồi, Tiêu Ninh đối với tin nhắn của Trần Dĩnh cũng sẽ chọn trả lời, điều này đối với Trần Dĩnh, không thể nghi ngờ là sự cổ vũ rất lớn, không bao lâu sau, Trận Dĩnh lại gọi cho hắn một lần nữa, chắc hẳn bởi vì rút được kinh nghiệm từ cuộc nói chuyện lần trước, lần này nàng không còn nhắc đến những chuyện khi xưa, nói chuyện cũng giống như phiên bản tin nhắn, căn dặn Tiêu Ninh chú ý thân thể, còn nói về một số địa phương ở A thị.
Lúc này đây trò chuyện, bầu không khí đã có chút thoải mái vui vẻ.
Tiêu Ninh vừa thả điện thoại đã muốn vò lông mày, tuy rằng ngữ khí và cách dùng từ của Trần Dĩnh vẫn rất văn nhã, nhưng xét về mặt thái độ thì thật sự là quá nhiệt tình, phảng phất như muốn đem hết toàn bộ tình mẹ mấy chục năm qua, thả xuống một mạch trên đầu Tiêu Ninh.
Thế nhưng, càng gần gũi với nàng, tâm tình Tiêu Ninh trái lại càng trở nên ôn hòa hơn, hắn rõ ràng nếu như bản thân mình giống như hy vọng của Trần Dĩnh, nhặt lên tình thân nhiều năm thất lạc như vậy, là không thể nào, ít nhất trong thời gian ngắn là tuyệt đối không thể.
Hắn hiện tại, thỉnh thoảng sẽ cùng Đan Hải Minh tâm sự nhiều hơn về những chuyện ngày xưa, đây là điều mà lúc trước hắn luôn luôn muốn lảng tránh, tuy rằng mỗi lần đều sẽ bị Đan Hải Minh độc mồm độc miệng, thế nhưng hắn cũng rất yêu thích thời điểm Đan Hải Minh lắng nghe, nhìn hắn trân trọng và vân vân, nói tóm lại sẽ làm cho hắn không nhịn được muốn hôn người nam nhân này.
Bất quá, hắn cũng chỉ muốn ôn tồn một chút mà thôi, tại sao người trẻ tuổi lại không hiểu phải có chừng mực chứ? Không thể chỉ đơn thuần hôn môi thôi à?
Đối với tình cảm mẹ con giữa hắn và Trần Dĩnh có tiến triển, Lô Nham cũng vẫn luôn quan tâm, thường thường gọi điện thoại nhắc nhở hắn phải tỉnh táo, không thể chỉ bị vài câu làm cho dao động rồi liền cho qua mọi chuyện, một khi nghe quan hệ giữa bọn họ hòa hoãn cư nhiên chạy tới giáo huấn Tiêu Ninh.
“Cậu sao lại hẹp hòi như vậy chứ.” Tiêu Ninh buồn cười, “Cậu cho rằng tôi còn là đứa nhỏ sao?”
Đối với sự quan tâm của y, Tiêu Ninh rất cảm kích, chính là cảm thấy hơi kỳ quái, tại sao cả y lẫn Đan Hải Minh đều nói như thể chính mình là một đứa bé ngậm kẹo bị người khác bắt cóc lừa gạt?
“Ha ha, tôi đã rất hy vọng cậu có thể tiến bộ hơn một chút, thế nhưng cậu lại dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy nói chuyện với bà ta.” Lô Nham giận không chỗ phát tiết, ngón tay hướng tới hắn chỉ trỏ, “Thời điểm cậu mở miệng gọi bà ta là
mẹ
đã hiện ngay trước mắt rồi.”
Tiêu Ninh bất đắc dĩ nói, “Lẽ nào bà ấy không phải là mẹ của tôi sao?”
Lô Nham ngay cả nhịn cũng nhịn không nỗi nữa, mắng lời thô tục, nén giận đổi đề tài, “Đúng rồi, mẹ tôi hỏi thăm cậu, cũng không có chuyện gì, bà ấy cũng nhẹ dạ giống y như cậu. Chỉ là ba của tôi dường như hơi khó xử lý, cậu biết mà.”
Tiêu Ninh theo ý của y, không hề nhắc đến Trần Dĩnh nữa, “Tôi biết rồi. Không sao hết, tôi không vội, cô và chú không thể tiếp nhận cũng rất bình thường.”
Hắn nói xong câu này, Lô Nham liền không nói gì nữa, Tiêu Ninh đợi một chút, truy hỏi, “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trong giọng nói vẫn là sự quan tâm trước sau như một.
Lô Nham lúc này mới thấp giọng hỏi, “Cậu và… Cậu gần đây trải qua thế nào? Ý tôi là, cùng…”
Y ấp a ấp úng khó khăn hỏi, bất quá Tiêu Ninh vẫn hiểu được, “Tốt vô cùng, cậu không cần lo lắng.”
“Tôi không có lo lắng.” Lô Nham cười một tiếng, “Tôi chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, cậu nói cậu là cong, trong khi tôi cũng yêu thích nam nhân đây này, tại sao đôi ta không
quấy thành một khốiđi?”
Y dường như thật sự nghĩ mãi mà nghĩ không ra, mà hiện tại Tiêu Ninh cùng y nói tới việc này, tâm tình đã là không còn khổ sở nữa, đoạn ký ức này ở trong lòng hắn đã hoàn toàn trở thành quá khứ, còn có thể ung dung trêu chọc, “Đại khái là bởi vì giống như tay trái nắm tay phải đi.”
Lô Nham qua nửa ngày mới ừ một tiếng, cuối cùng thở dài, “Kỳ thực, đôi ta thật sự rất thích hợp, chỉ là quá quen thuộc, hoàn toàn không cảm giác.”
Tiêu Ninh nở nụ cười, “Ai cùng cậu thích hợp a, phiền cậu chớ tự mình đa tình được không?”
“Cậu, cậu đủ rồi, tôi có chỗ nào không tốt chứ? Tôi từ nhỏ đến lớn nhận được bao nhiêu bức thư tình cậu còn không biết sao?” Lô Nham không phục phản bác, “Bao nhiêu thiếu niên nữ sinh đưa đồ ăn vặt đến cho tôi đều tiến vào trong bụng của cậu hết rồi, cái đó cũng là nhờ tôi dùng mị lực đổi lại, nói chuyện có chút lương tâm được không?”
Tiêu Ninh trả lời, “Là cậu không thích ăn thì có? Nhưng lại muốn giữ hình tượng hòa đồng thân thiện không chịu vứt đi, nên cậu phải cảm tạ tôi đã chịu nhục giúp cậu giải quyết những phiền toái này mới đúng chứ.”
“Cậu bây giờ phản rồi a.” Lô Nham nói xong dừng một chút, “Kỳ thực như vậy cũng rất tốt, tính cách của cậu trước đây quá dễ bị người khác bị bắt nạt. Hiện tại thoải mái không ít…”
Tiêu Ninh trêu ghẹo nói, “Bị cậu ức hϊếp nhiều năm như vậy, tôi cũng không dễ dàng gì.”
Lô Nham lần này không phản bác nữa, nửa ngày, không nói ra được lời gì, ý tứ hàm xúc, “Cũng phải, đều tại tôi bắt nạt cậu, coi như tôi nợ cậu.”
Tiêu Ninh nhìn y mặt mày rầu rĩ, hớn hở nói, “Lô Nham.”
Lô Nham ngẩng đầu lên nhìn hắn, “?”
“Chỉ đùa một chút mà thôi, đừng nghiêm túc a.” Tiêu Ninh cười hỏi, “Chúng ta là bạn bè mà đúng không?”
Lô Nham không hiểu sao đáp lại, “Phí lời a.”
“Cho nên.” Tiêu Ninh nhếch nhếch lông mày (*), nói tiếp, “Quá khứ không cần để ở trong lòng.”
(*) biểu cảm này hơi bị quen nha =))Chớ để ở trong lòng.
Nghe hắn nói như vậy, Lô Nham trái lại càng phiền muộn hơn, cũng không biết tại sao, vừa cùng Tiêu Ninh nhắc đến quan hệ, y liền cảm thấy là lạ, cho dù là anh em cũng nên bận tâm chứ.
Tiêu Ninh liếc nhìn thời gian, đứng lên, “Đến giờ tôi phải đi về rồi, ngày hôm nay Hải Minh phải về nhà.”
“Cậu là nhân thê sao?” Lô Nham oán giận, “Tôi đặc biệt tranh thủ chạy tới tìm cậu, cậu ngay cả một bữa cơm cũng không mời tôi.”
“Lần sau.” Tiêu Ninh đến quầy hàng thanh toán tiền, hai người sóng vai nhau bước ra cửa, rồi tại cửa tách ra. Lô Nham đi được hai bước, quay đầu lại nhìn theo bóng lưng Tiêu Ninh rời đi, lưng hắn thẳng tắp, thoải mái nện bước, toàn thân làm cho cho người ta cảm thấy so với trước đây hoàn toàn không giống nhau. Bất quá, Lô Nham cũng không nói được gì, trước đây y cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội nhìn kỹ bóng lưng của Tiêu Ninh.
Mà y phát hiện, y cũng không thích, điều này làm cho y có một loại cảm giác vô lực hư không.
Dõi theo bóng lưng của một người, đều là tựa hồ muốn nói “Tạm biệt”.
Lô Nham đột nhiên đối với hành vi của chính mình rất tức giận, thực sự là tật xấu a. y quay đầu trở lại, hướng về phương hướng hoàn toàn trái ngược với Tiêu Ninh, bước nhanh về phía trước.
*
Đan Hải Minh nằm ở chỗ ngồi phía sau xe, nhắm mắt dưỡng thần, bọn họ đã trở về A thị, đang trên đường chạy đến khu nhà ở nơi này. Làng du lịch đã bắt đầu thi công, sau một khoảng thời gian rất dài cũng không cần cậu gấp gáp chạy tới chạy lui nữa, có thể thoải mái một trận.
“Nhật Hoa sắp tới nghỉ tết
?”
Vương Hoa lái xe ở phía trước trả lời, “Đối với những tập đoàn lớn, loại chuyện này đều cần phải có.”
Đan Hải Minh liền không lên tiếng nữa, lấy tính cách và tuổi tác của Tiêu Ninh, cho dù thuyết phục hắn cũng vô dụng, không bằng thừa dịp thời tiết tốt, cùng hắn trở về C thị, lần trước nói đi nói lại vẫn là quá vội vàng.
An tĩnh bên trong xe, tiếng chuông nguyên thủy của táo tây
(apple đó =)))bỗng nhiên vang lên, Đan Hải Minh hơi nhướng mày, lấy tới nhìn một chút, là một số điện thoại hoàn toàn xa lạ, cậu trực tiếp cắt đứt, quăng qua một bên.
Chốc lát sau, một cái tin nhắn gửi đến, Đan Hải Minh nổi lên chút hiếu kỳ, liền lấy tới mở ra đọc.
—— Xin chào, Đan tiên sinh, tôi là Trần Dĩnh, có một số việc muốn thỉnh giáo, hi vọng cậu có thể tiếp điện thoại của tôi.
Đan Hải Minh chậm rãi lộ ra nụ cười, cậu cũng không phải bất ngờ việc Trần Dĩnh sẽ biết. Chuyện giữa cậu và Tiêu Ninh, trong cái vòng lẩn quẩn này, ở một mức độ nào đó còn khuếch trương đến rất rộng, đương nhiên, có một phần lớn còn phải cảm tạ anh trai tốt của cậu.
Trần Dĩnh gần đây tích cực cùng Ngô Di làm những vị phu nhân bàn bạc công chuyện như vậy, khẳng định cũng đã hỏi thăm không ít về tình huống của Đan gia, biết đến chuyện Tiêu Ninh cũng là đương nhiên.
Cậu cho dù cực kỳ mệt mỏi vẫn ung dung ngồi dậy, gọi lại, “Xin chào, Triệu phu nhân.”
“Xin chào, Đan tiên sinh.” Khí chất và âm điệu nữ tính của Trần Dĩnh rất sâu đậm, dịu dàng như nước, “Tôi nghe được một tin đồn, bởi vì liên quan đến người một người quan trọng của tôi, cho nên không nhịn được muốn cùng cậu xác nhận một chút, tùy tiện quấy rầy, xin hãy thứ lỗi.”
Đan Hải Minh hỏi, “Chuyện gì?”
Trần Dĩnh hỏi lại, “Cậu có biết Tiêu Ninh không?”
Đan Hải Minh trả lời, “Người yêu của tôi vừa vặn cũng tên này.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc mười mấy giây, Trần Dĩnh đạo, “Vậy cậu có biết quan hệ giữa tôi với nó không?”
Đan Hải Minh thờ ơ ừ một tiếng, “Anh ấy và tôi đã nói chuyện rồi, người mẹ từng vứt bỏ anh ấy chạy trốn, thật sự là bà sao?”
Lời giải thích này không hề nghi ngờ là có tác dụng tính thị uy rõ ràng, Trần Dĩnh bình tĩnh, thanh âm nàng ôn hòa, “Đan tiên sinh, tôi đã nghe qua và đã hiểu quá khứ của cậu, tôi tin tưởng cậu sẽ có lựa chọn tốt hơn, Tiêu Ninh không phải là kiểu người thích hợp với cậu.”
“Chờ một chút, Triệu phu nhân.” Đan Hải Minh cười nhạo nói, “Anh ấy là kiểu người gì, bà thật sự hiểu sao?”
Trần Dĩnh thờ ơ không chút động lòng đáp lại, “Hai người nam nhân, chuyện tình cảm có mấy phần nghiêm túc, cậu và tôi đều hiểu. Tôi muốn thỉnh hỏi, gia đình của cậu có thể phóng túng cậu được bao lâu?”
“Không nhọc bà bận tâm.” Đan Hải Minh nở nụ cười, “Nếu như đã nói như vậy, hẳn là bà đã chuẩn bị chi phiếu rồi đi?”
“Đan tiên sinh nói đùa.” Trần Dĩnh lạnh lùng thốt lên, “Có lẽ ở độ tuổi này, các cậu còn thích chơi đùa, nhưng ở trong mắt những người từng trãi như chúng tôi, các cậu vẫn chỉ là tiểu hài tử, đều không biết mình đang làm gì.”
Đan Hải Minh tao nhã lễ phép trả lời, “Tôi cho rằng mọi nữ nhân đều không muốn nói mình già.”
“Không nhọc cậu bận tâm.” Trần Dĩnh nguyên văn trả lại, “Tôi nghĩ mẹ cậu trên phương diện này sẽ đồng quan điểm với tôi.”
“Xem ra tự cho là đúng cùng tuổi tác lớn nhỏ không có quan hệ.” Khẩu khí Đan Hải Minh nhiều hơn mấy phần khắc nghiệt, “Tôi khuyên bà không nên cùng mẹ tôi tán gẫu về chuyện này, bà ấy đã sớm biết, không cần bà nhắc lại một lần nữa.”
Trần Dĩnh hiển nhiên không đem câu nói này nghe vào tai, cười lạnh một tiếng, “Hơn thế nữa, Tiêu Ninh bên kia tôi cũng sẽ đi nói chuyện, Đan
tiên sinh, tôi thành khẩn mời cậu suy nghĩ tỉ mỉ chuyện này.”
Nói xong, nữ nhân này lập tức cúp điện thoại.
Đan Hải Minh trầm ngâm chốc lát, Vương Hoa hỏi, “Đan tổng, có chuyện phiền toái gì sao?”
Cậu phất tay một cái, “Không.”
Đan Hải Minh hiển nhiên là không đem câu nói này để ở trong lòng, chỉ là gần đây, khúc mắc giữa Tiêu Ninh và Trần Dĩnh mới được giảm xuống, Trần Dĩnh liền muốn lấy quan hệ của bọn họ nói chuyện, chuyện này thực sự không phải là lựa chọn tốt.
Cậu cũng không phải lo lắng Tiêu Ninh sẽ vì chuyện này mà khó xử, giữa mình và Trần Dĩnh, Tiêu Ninh sẽ chọn ai, Đan Hải Minh tuyệt đối không cần nghi ngờ. Đan Hải Minh không để ý rất nhiều chuyện, mà cái nhìn của người khác là một phần trong đó, thế nhưng cậu không hy vọng những việc này ảnh hưởng đến tâm tình Tiêu Ninh. Những thứ Tiêu Ninh có vốn dĩ không nhiều, thiếu một cái là mất một cái, nếu như Trần Dĩnh an phận hơn một chút, Đan Hải Minh vẫn rất tình nguyện giúp cho nàng cùng Tiêu Ninh bảo trì quan hệ. Ít nhất nhân sinh Tiêu Ninh còn có thể nhờ vậy mà càng hoàn chỉnh hơn.
Cậu suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Ngô Di.
“Ồ? Muốn tới tìm ta à? Nàng ở đâu mà có được tự tin có thể thuyết phục được ta?” Ngô Di vừa nghe xong, ngay lập tức cười đến nỗi không ngậm miệng lại được, “Tốt, hay là ta hẹn bà ấy trước đi, đừng để bà ấy đi tìm tiểu Ninh nói này nói nọ. Tính tình của tiểu Ninh, chuyện gì cũng muốn giữ ở trong lòng, có thể ít một chuyện thì cố gắng ít một chuyện.”
“Con cũng nghĩ như vậy.” Đan Hải Minh đối với Ngô Di rất tin tưởng, nếu Trần Dĩnh nhất định phải đi tìm bọn họ nói rõ ràng, vậy tại sao bọn họ không làm cho nàng rõ ràng luôn?