Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 57: Nghĩ về cậu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vấn đề này Đan Hải Minh cũng đã từng hỏi qua, khi đó hai người bọn họ còn ở giới hạn chỉ gặp mặt một lần, Tiêu Ninh bị Đan Hải Minh

trực lai trực vãng

làm cho không biết thế nào, liền khó giải thích được nổi giận lên.

Lúc đó hắn không hề trả lời.

Tiêu Ninh ngàn lần vạn lần không nghĩ tới, Đan Hải Minh sẽ ở loại thời điểm này, không hề báo trước nhắc lại chuyện xưa, hắn quay đầu, đối diện với tầm mắt của Đan Hải Minh, võng mạc của người thanh niên này thiên về sâu đậm, có chút tối tăm, dưới ánh sáng nhìn như một màu đen diệu thạch, chăm chú mà thuần túy.

Ngón tay Đan Hải Minh lướt qua cánh môi dưới đang run rẩy của hắn, vừa giống như quan tâm, lại vừa tựa như khıêυ khí©h, nhẹ giọng hỏi, “Ân? Sợ cái gì.”

Tiêu Ninh nhìn lại cậu, cũng không nói lời nào.

Đan Hải Minh cúi người hôn lên, ôn nhu liếʍ láp, cảm nhận được Tiêu Ninh dịu ngoan đáp trả, ngón tay cậu xuyên qua mái tóc mềm mại của Tiêu Ninh, phảng phất như ve vãn, lại như an ủi, “Tại sao anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như thế, cứ như cái nhà cách vách đến mượn nước tương con sóc.”

Yêu thương quá tha thiết, nồng nhiệt, Tiêu Ninh bị cậu tỉ mỉ hôn kiểu Pháp, cả người như nhũn ra, ngã ngồi trên sàn nhà, Đan Hải Minh kéo hông của hắn thuận thế phủ lên, nhưng cũng không tiếp tục, chỉ là chống đỡ hay tay bên đầu, tầm mắt nhìn thẳng xuống hắn.

Tiêu Ninh thấy người này giống như hoàng đế của mình, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Theo khuôn phép sống sót cũ, mỗi lần ra ngoài, những chuyện nằm ngoài dự liệu đều làm cho đáy lòng hắn cảm thấy rất buồn bực, bởi vì trong cuộc đời của hắn, những chuyện bất ngờ đều chuyện không tốt, mỗi lần biến hóa đều đại biểu cho mỗi lần mất đi.

Hắn mất đi mẹ, mất đi cha, mất đi gia đình, mất đi ái tình, nếu như có thể, hắn thật sự yêu thích có thể sống một cuộc sống nhân sinh an an ổn ổn, vạn năm không hề gợn sóng, không hề biến hóa.

Chỉ có sự ngoại lệ này.

Đây là sự bất ngờ tốt nhất mà hắn không thể nghĩ tới được.

Tiêu Ninh vươn tay mơn trớn gò má của Đan Hải Minh, trong lòng thật giống như được một tia ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi, đột nhiên không biết từ chỗ nào của thân thể, toát ra một luồng thống khổ vui sướиɠ, khiến cho hắn giác ngộ ra được, hắn dĩ nhiên đã rất yêu người này rồi.

Cho dù bây giờ, hắn có không có tư cách cùng Đan Hải Minh đứng chung một chỗ cũng không sao, hắn sẽ vì người này, trở nên càng tốt hơn. Nếu như Đan Hải Minh rời bỏ hắn, hắn cũng sẽ thử cứu vãn, mà không phải làm một đứa bé ngoan nghe lời chập nhật sự thật rồi trực tiếp tránh lui.

Hắn sợ sệt mất đi, mà đây là thứ hắn tuyệt đối không muốn mất đi.

Ý thức được điểm ấy, Tiêu Ninh đồng thời bay lên hai loại cảm xúc cực đoan: Sợ hãi và hạnh phúc.

Đan Hải Minh cau mày ngạc nhiên nói, “Anh cười cái gì?”

Trong tình huống như vậy, cùng lời nói như vậy, đề tài này không cần nghĩ cũng rõ ràng chuyện này rất là buồn cười a, nhưng đáng tiếc tôi không thể nói cho cậu biết được.

Tiêu Ninh làm như không có chuyện gì xảy ra, cười nói, “Cười vì chúng ta không phải đang nói đến chuyện của Trần Dĩnh sao? Làm sao đang nói nửa chừng lại lăn sàn nhà rồi.”

“Còn không phải vì anh vĩnh viễn không chịu nói chuyện dễ dàng thoải mái à.” Đan Hải Minh sau đó ngồi ngay ngắn trên sàn nhà, cũng lôi kéo Tiêu Ninh ngồi dậy luôn, Đường Đường cho là bọn họ đang chơi đùa, nhanh chóng chạy tới, tại bên người Đan Hải Minh quấn quanh hai vòng, rồi mới nằm xuống giữa hai người.

“Tôi thừa nhận mình đã hận Trần Dĩnh, bất quá, vậy cũng là chuyện khi còn bé đi. Kỳ thực, không thể nói được là tha thứ hay không tha thứ.” Tiêu Ninh sờ sờ đỉnh đầu của Đường Đường, tiểu hắc vẫy đuôi, đứng cách đó không xa quan sát bọn họ, “Tôi chỉ thấy.. Chỉ là không thích những chuyện khó xử như vậy.”

Đan Hải Minh hiểu rõ hỏi, “Sợ anh không khống chế được, anh sợ mẹ của anh làm gì anh?”

Tiêu Ninh tay đặt ở trên đầu Đường Đường, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chậm rãi lắc đầu.

Tiểu Hắc rốt cuộc cũng ưu nhã lặng yên không tiếng động nện bước đi tới, co rúc trên đôi chân của Tiêu Ninh, gia đình cuối cùng cũng tụ hội đầy đủ.

Tiêu Ninh cúi đầu sờ sờ Tiểu Hắc, Đan Hải Minh liền ở bên cạnh sờ sờ hắn,

lão khí hoành thu đạo (ra vẻ ông cụ non)


nói, “Anh cũng nên học cách trưởng thành rồi.”

Tiêu Ninh: “…”

Đan Hải Minh hỏi, “Chuyện này có thể tự mình xử lý không?”

“Ừm, có lẽ tôi sẽ liên lạc lại với bà ấy.” Tiêu Ninh cảm thấy buồn cười, người này thật sự xem chính mình là đứa nhỏ sao? Hắn gật gật đầu, “Tôi cảm thấy, cả hai người đều cần thời gian để tiêu hóa lần đầu tiên chạm mặt này.”

Nếu hắn đã nói như vậy, Đan Hải Minh quả nhiên không hề có ý kiến, thúc giục hắn cầm chén đũa đi rửa, còn có Đường Đường và Tiểu Hắc đang đứng xếp hàng muốn rửa ráy.

Trước khi ngủ, Tiêu Ninh nhận được tin nhắn của Trần Dĩnh, chỉ đơn thuần là tin nhắn hỏi thăm ngắn gọn, nhắc nhở hắn buổi tối đừng mở nhiệt độ điều hòa cao quá, cùng với số điện thoại hiện tại của nàng ở A, đại khái là sợ Tiêu Ninh lúc trước không có lưu lại.

Tiêu Ninh ở trong bóng tối, chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, mãi đến tận khi ánh sáng màn hình tự động tắt đi, mới đem điện thoại để qua một bên, động tĩnh này của hắn dĩ nhiên đánh thức người phía sau, cánh tay bá đạo nằm ngang ở trên eo hắn càng thêm siết chặt lại.

Hắn không muốn đi đối mặt với Trần Dĩnh, đó là bởi vì hắn tuyệt đối không muốn quay đầu về quá khứ, chỉ cần hơi liếc mắt một cái, chỉ cần một câu nói, liền có thể làm hắn hết thảy trằn trọc trở mình, khó có thể quên được những ký ức kia.

Đan Hải Minh ở phía sau hỏi, “Ngủ không được?”

Biết không gạt được cậu, Tiêu Ninh ừ một tiếng, “Vừa nãy Trần Dĩnh gửi tin nhắn đến, nhắc tôi chú ý nhiệt độ máy điều hòa.”

Đan Hải Minh cười lạnh một tiếng, không nói rõ được là có ý gì, “Vì chuyện này mà mềm lòng sao?”

“Cũng không phải…” Trong lòng đã Tiêu Ninh không còn cỗ tà hỏa cố gắng kiềm nén kia, cũng chỉ còn lại sự chán nản uể oải, cơ thể trong chăn hơi hơi co lại, “Chỉ là nhớ lại trước đây, sau khi bà ấy rời đi, tôi trải qua rất… không như ý.”

Đan Hải Minh đầy hứng thú hỏi, “Không ai thương hại yêu thương

viên cải thìanày?”

Viên cải thìa: Tiểu Bạch, nhỏ, bé

“Khiến cậu thất vọng rồi.” Tiêu Ninh trả lời, “Tôi đại khái là một tiểu hài tử làm làm người ta không thích đúng không.”

Thời điểm đó, Tiêu Ninh không cần nói những người khác, ngay cả ngay bản thân hắn nhớ lại cũng không thích nổi, vừa nhút nhát lại vừa lo sợ, bẩn thỉu đến nỗi không ai thèm quan tâm bộ dáng mình trông như thế nào, thời điểm nhìn người khác lúc nào cũng dại ra, hơn nữa, có thể bởi vì quá quen thuộc với việc làm một người lặng yên chờ đợi, hắn thường xuyên có thể nhìn chăm chú ở một nơi rất lâu, lâu đến nỗi ánh mắt kia trở nên lành lạnh đáng sợ.

Mới đầu, Lô Nham nhất định cực kỳ phiền mình đi.

Ai mà không phiền chán được đây, ngay cả bản thân mình cũng không thích chính mình.

Đan Hải Minh đáp, “Đáng tiếc khi đó không

phải là tôi.”

Tiêu Ninh nhắm mắt lại, không tiếng động mà cười cười, “Cho dù khi đó gặp tôi, bộ dáng lúc ấy, cậu cũng nhìn không lọt mắt đâu. Cũng nhờ sau đó tu dưỡng tốt, mới chậm rãi biến thành như hiện tại.”

Âm thanh Tiêu Ninh trong căn phòng mờ tối thả trôi, vừa nhẹ nhàng, vừa dịu dàng, cũng không khàn khàn như giọng nam, tựa như muốn bao phủ toàn bộ màn đêm yên tĩnh, mang theo cảm giác an tâm, ý tứ hàm xúc nhàn nhạt, Đan Hải Minh bị mê hoặc đến buồn ngủ, cậu thấp giọng, thuận miệng nói, “Cho nên, bây giờ không phải là rất vừa vặn sao?”

Tiêu Ninh mở mắt ra, xoay người, “Cái gì vừa vặn?”

“Như bây giờ.” Đan Hải Minh có lẽ là muốn ngủ, lung tung đem những lời nói cuối cùng nói xong, “Tôi đi con đường của tôi, anh đi con đường của anh, sau đó gặp nhau. Ngủ, ngủ ngon.”

Đôi môi dừng lại trên trán Tiêu Ninh cọ cọ, sau đó mấy giây, Đan Hải Minh liền ngủ.

Tiêu Ninh cảm thụ được nhiệt độ cùng mùi vị trên người cậu, trong đầu vang đi vang lại một câu nói này.

*

Trần Dĩnh mỗi ngày đều sẽ gửi đến hai, ba cái tin nhắn, Tiêu Ninh đối với loại lời nói quan tâm bóng gió này có chút mới mẻ, như “Cẩn thận bị cảm, nhớ ăn cơm, nên thường xuyên uống nước, trên đường đi làm phải cẩn thận”, loại tin nhắn thừa thải này trước đây hắn chưa từng nhận được. Lô Nham thì đương nhiên không cần phải nói, hắn căn bản không phải kiểu người hay quan tâm như vậy, mà đối tượng để Trần Thục Vân hay càu nhàu chỉ có Lô Nham, Tiêu Ninh chỉ là cái ống loa, còn Đan Hải Minh, càng chắc chắn không biết làm những chuyện ma ma tức tức như vậy.

Đối với những tin nhắn ấy, tâm tình Tiêu Ninh vô cùng phức tạp, trước mắt của hắn đều quanh đi quẩn lại hình ảnh ngày đó Trần Dĩnh khóc, nỗi thống không được đáp lại kia khiến Tiêu Ninh cảm động lây.

Nhưng chính là bởi vì cảm động lây, mà không ngừng khơi gợi những hồi ức không tươi đẹp đã bị phủ đầy bụi, làm cho hắn vô pháp có thể dễ dàng tiếp xúc với Trần Dĩnh. Hắn cuối cùng chỉ đem những tin nhắn này đó, lưu lại, cũng không trả lời.

Trần Dĩnh nhất định là một người có nghị lực, có kiên nhẫn, cho dù Tiêu Ninh không trả lời, tin nhắn của nàng vẫn chưa từng đứt đoạn, thời điểm sau khi bắt đầu gửi tin nhắn khoảng nửa tháng, nàng bắt đầu tặng đồ vật cho Tiêu Ninh.

Dĩ nhiên là không phải tự mình đưa tới cửa, mà là nhờ nhân viên chuyển phát nhanh, có lẽ bởi vì không biết địa chỉ nhà Tiêu Ninh, cho nên đều trực tiếp gửi đến công ty nơi Tiêu Ninh đang làm việc, nàng rõ ràng không hiểu phong cách sống và sở thích của Tiêu Ninh, chỉ là tìm kiếm những lễ vật và người nam có thể sẽ tiếp nhận, ví dụ như bật lửa, ví tiền, còn có nước hoa dành cho nam giới.

Đan Hải Minh cười nhạo, “Không biết còn tưởng rằng bà ta muốn bao dưỡng anh đó.”

Làm cho Tiêu Ninh vô cùng lúng túng, bất đắc dĩ nhắn cho Trần Dĩnh một cái tin nhắn, cảm ơn nàng quan tâm, xin nàng đừng tiếp tục tặng đồ vật nữa. Tin nhắn này vừa được gửi đi, Trần Dĩnh lập tức gọi điện thoại tới.

“Ninh Ninh, có phải gây thêm phiền toái cho con không?” Ngữ khí của Trần Dĩnh đặc biệt cẩn trọng, nghe qua cũng làm cho người ta có đau lòng chua xót, “Xin lỗi, mẹ không phải cố ý, kỳ thực, hàng năm, vào ngày sinh nhật của con, mẹ đều chuẩn bị quà, nhưng không cách nào gởi cho con được, chờ đến sinh nhật năm nay, mẹ đồng thời tặng cho con có được hay không?”

Lời này khá là xúc động, Tiêu Ninh dù sao cũng không phải là một người tâm địa sắt đá, ít nhiều có chút nới lỏng, “… Được, thế nhưng đừng gửi đồ vật tới nữa, không cần phải lãng phí như vậy.”

Đối với thái độ như vậy của hắn, Trần Dĩnh cũng thỏa mãn rồi, tất nhiên là liên tục đáp ứng.

Cúp điện thoại, Tiêu Ninh ngẩn người nhìn màn hình di động.

Đan Hải Minh vốn dĩ đang xiên xiên vẹo vẹo ở trên ghế sa lon, chân khoát lên lưng của Đường Đường, quay đầu lại, quan sát sắc mặt Tiêu Ninh, liền thuận thế nằm hẳn lên trên đùi của hắn, từ dưới nhìn lên, “Mềm lòng?”

Tiêu Ninh cúi đầu nhìn cậu, cau mày cười, “Kỳ thực vấn đề cũng không phải nằm ở việc có mềm lòng hay không…”

Sau ngày đó, tâm tình quả thực không thể khống chế được, lấy tính cách của Tiêu Ninh cũng sẽ không kích động đến thế, càng nhiều hơn chính là hắn không biết cùng Trần Dĩnh ở chung như thế nào, dù sao cũng đã bị nhiều năm như vậy ngăn cách, đột nhiên muốn hắn tiếp nhận

mẹ, một người máu mủ tuyệt đối như vậy, làm sao cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Đan Hải Minh đưa tay sờ sờ gương mặt của hắn, tựa hồ có chút xuất thần.

Chuyện này rất kỳ quái, Đan Hải Minh rất ít khi như vậy, Tiêu Ninh mơn trớn tóc mai của cậu hỏi, “Suy nghĩ gì?”

“Không có gì.” Đan Hải Minh bị Tiêu Ninh vuốt vuốt ve ve, cực kỳ thoải mái nhắm mắt lại, miễn cưỡng trả lời, “Đột nhiên cảm thấy anh rất đáng được biểu dương, tiếp xúc với đủ loại chuyện phức tạp như vậy, cũng không biến thành kẻ đáng ghét.”

Tiêu Ninh bật cười, xét về điểm này, Đan Hải Minh cũng giống như vậy đi. Nếu đỏi lại là một người khác sống trong hoàn cảnh ấy, tuyệt đối sẽ biến thành một tính cách hoàn toàn khác biệt, nhưng mà, Đan Hải Minh vừa không ngạo mạn, vừa không vặn vẹo, cũng không hận đời, trái lại, bây giờ đã trưởng thành thành một nam nhân vô cùng có mị lực.

Có lẽ, chính vì những quá khứ này đó, đã tạo ra trên người cậu tất cả những bộ phận hấp dẫn Tiêu Ninh.

Động tác trên tay Tiêu Ninh nhất thời đình chỉ.

Đan Hải Minh không kiên nhẫn mở mắt ra, hỏi ngược lại, “Suy nghĩ gì?”

Tiêu Ninh nhìn cậu tươi cười, “Nghĩ về cậu.”

Đan Hải Minh nhất thời không lên tiếng, cuối cùng mới kén chọn nở nụ cười, “Có tiến bộ.”

Nói xong liền ôm chầm lấy cổ Tiêu Ninh.

Tiêu Ninh thuận theo cúi đầu, cùng cậu tiếp nhận nụ ôn vô cùng nhu hôn.
« Chương TrướcChương Tiếp »