- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thiên Cao Lộ Viễn
- Chương 26: Nói chuyện
Thiên Cao Lộ Viễn
Chương 26: Nói chuyện
Bữa trưa cả chủ và khách đều vui vẻ.
Ít nhất nhìn bề ngoài là như vậy.
Ngô Di là một người phụ nữ phi thường hợp tình hợp lý, sẽ không để bất cứ ai cảm thấy lạnh nhạt. Mặc dù không biết đây là tính cách của nàng hay năng lực nàng, nhưng thật sự có thể khiến tất cả mọi người thoải mái vui vẻ.
Tiêu Ninh thì không thoải mái được bao lâu, bởi vì Đan Dật Tùng vẫn luôn im lặng trầm mặc, đột nhiên gọi hắn vào thư phòng.
Điều này cũng không có gì quá bất ngờ, dù sao sớm muộn cũng phải làm như vậy. Tiêu Ninh bình tĩnh theo ông ta lên lầu.
“Ngồi.”
Đan Dật Tùng ngồi xuống phía sau bàn làm việc, phía trước trưng bày hai tủ đựng đồ to cao, nhìn qua một chút cũng không thấy thư thích. Xem ra, ông ta ngày thường cho dù ở nhà cũng vẫn phải cùng người khác bàn bạc công việc.
Tiêu Ninh trên mặt mang theo lễ phép mỉm cười, ngồi đối diện.
Không hề dong dài, Đan Dật Tùng nói thẳng, xác định ngay trọng điểm, “Cậu và Hải Minh đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Ông ta nói như vậy khiến Tiêu Ninh cảm thấy chột dạ nghĩ rằng ông biết Đan Hải Minh cùng hắn chỉ là thương lượng thỏa thuận, rốt cuộc Đan Hải Minh đã nói với cha mình những gì vậy?
Xuất phát từ cẩn thận, Tiêu Ninh chỉ có thể trả lời, “Chính là như Hải Minh nói.”
“Đừng tìm cớ vòng vèo.” Đan Dật Tùng cau mày, bộ dáng vô cùng quyền lực uy hϊếp, “Hải Minh làm sao có thể yêu thích nam nhân được? Nó có phải tìm cậu đóng giả không?”
Nên nói, không hổ là cha con …
Tiêu Ninh trầm mặc một hồi, hỏi một câu không nên hỏi, “Cậu ấy tại sao lại muốn tìm một người đóng giả để chứng minh mình là đồng tính luyến ái?”
Trên mặt Đan Dật Tùng nháy mắt hoảng hốt, biểu tình kia dường như mềm yếu hẳn đi, nhưng lập tức liền biến mất, nếu không phải Tiêu Ninh quen nghe lời đoán ý, toàn bộ tinh lực đều đặt vào trên người ông ta, hắn chắc chắn sẽ bỏ sót biểu tình này.
Đan Dật Tùng nói, “Cậu kia, bây giờ tôi đang hỏi cậu.”
“Con biết, Đan tiên sinh.” Tiêu Ninh châm rãi trả lời, “Thật sự vô cùng xin lỗi, con không phải muốn mạo phạm ngài. Nếu như con nói con có thể hiểu được tâm tình của ngài thì không thể nghi ngờ là con quá ngạo mạn, thứ duy nhất mà con có thể hiểu được chính là, Hải Minh cậu ấy rất coi trọng người nhà, thế nhưng cậu ấy không tỉ mỉ kể rõ với con chuyện gia đình mình, cho nên với câu hỏi vừa rồi của ngài, con cảm thấy hết sức bất ngờ nên mới nói vậy.”
Đan Dật Tùng chậm rãi nói, “Tôi đối với lời giải thích của cậu không có hứng thú, tôi chỉ muốn nghe lời thật.”
Nhìn không ra người này đã sắp trở thành một ông lão, lưng ưỡn rất thẳng, cao cao tại thượng, nắm chắc mọi quyền lực, càng khiến Tiêu Ninh không thể không căng thẳng ngồi nghiêm túc, hắn tỉ mỉ tự định giá Đan Dật Tùng, lại phát hiện một luồng tức giận khó giải thích.
Cũng không phải bởi vì chính mình giống như phạm nhân bị thẩm vấn, mà là vì Đan Hải Minh.
Cho dù là một người ngu dốt, với những chuyện quan trọng cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa Tiêu Ninh xưa nay lại là người suy nghĩ nhiều, Đan Hải Hồng nhằm vào Đan Hải Minh gây mâu thuẫn lẽ nào Đan Dật Tùng không nhìn thấy sao? Chính mình đã không hề làm gì, lại đi hỏi một người xa lạ như hắn. Ông ta không thèm suy nghĩ một chút tại sao Đan Hải Minh muốn làm như thế sao.
Tiêu Ninh lời nói vừa vụt khỏi miệng, đã nhận ra mấy phần hùng hổ dọa người không giống mình, “Ngài từ đầu đã nghi ngờ con rồi, con nghĩ cho dù con nói gì, thì ngài cũng sẽ không tin
‘Lời nói thật’ này đâu.”
“Tôi cứ tưởng cậu là một người lễ phép.” Đan Dật Tùng hơi nheo mắt, phi thường nghiêm khắc đánh giá Tiêu Ninh, “Đây là nhà tôi, cậu muốn bị đuổi ra ngoài sao?”
Tiêu Ninh đáp, “Đương nhiên không muốn, Đan tiên sinh.”
“Rất tốt.” Đan Dật Tùng hỏi, “Vậy nói cho tôi biết, con trai của tôi cho cậu thứ tốt gì để cậu đồng ý giúp nó diễn kịch?”
Cho nên đây chính lý do tại sao Đan Hải Minh có thể nhanh chóng công khai tính hướng dễ như ăn cháo, bởi vì Đan Dật Tùng căn bản không tin?
Tiêu Ninh thoáng chốc cảm thấy trách nhiệm trên vai mình nặng thêm mấy phần, mím mím môi, “Đan tiên sinh, ngài cảm thấy chúng con đang diễn kịch, cũng hi vọng chúng con thực sự diễn kịch đúng không?”
Đan Dật Tùng nhìn hắn thật lâu, thật giống như muốn dùng ánh đó mổ xẻ vẻ mặt của hắn. Cuối cùng, Đan Dật Tùng nhắm mắt lại thở dài, cỗ khí thế ác liệt kia vì thế lặng yên rút đi, “Cậu có biết những chuyện trước đây của Hải Minh không?”
Tiêu Ninh hơi hơi trầm ngâm, “Có biết một vài chuyện.”
Đan Dật Tùng hỏi, “Vậy cậu nghĩ thế nào?”
Tiêu Ninh lần này thật sự chần chờ, cái này hắn phải trả lời sao đây? Tuổi trẻ nông cuồng? Người không ngu ngốc không phải thiếu niên?
Cuối cùng, hắn nói, “Mọi chuyện đều có nguyên nhân?”
Đan Dật Tùng mở mắt ra, “Nó cái gì cũng không nói cho cậu biết, tôi làm sao có thể tin các cậu yêu nhau?”
“Có lẽ là…” Tiêu Ninh đi sâu vào diễn xuất, cười khổ nói, “Cậu ấy chắc nghĩ con chưa đủ khả năng để cùng cậu ấy chia sẻ tất cả những thứ này đi. Không gạt ngài, con và cậu ấy quen nhau chưa được bao lâu, không đủ để có thể cùng nhau thẳng thắn chia sẻ những chuyện không mấy vui vẻ trong quá khứ, trừ những chuyện cậu ấy nói cho con biết, những chuyện khác vẫn là con suy đoán mà thôi.”
Giải thích rất hoàn mỹ.
Đan Dật Tùng gật đầu, thừa nhận nói, “Các cậu gặp nhau không tới ba tháng.”
Sự thành thật này quả thật đã làm Đan Dật Tùng có chút tin tưởng Tiêu Ninh, “Hải Minh thật sự thích nam nhân?”
Thần sắc của ông ta có chút trì trệ, khó có thể tiếp thu, thậm chí đứng lên, đằng sau bàn làm việc đi tới đi lui vài bước, tầm mắt Tiêu Ninh dõi theo ông ta, phỏng chừng sau khi bọn họ nói chuyện xong, cha con hai người sẽ có cuộc nói chuyện khác.
Như vậy cũng tốt, với gia đình này, yêu người đồng tính là vô cùng không nên, nếu có thể giải quyết thì giải quyết đi. Như vậy, nếu Đan Hải Minh cùng hắn “Chia tay” sau này cũng có thể tự do lựa chọn giới tính.
Đan Dật Tùng vòng trở về, biểu tình phức tạp chậm rãi bình tĩnh trở lại, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Ninh, “Các cậu kết giao được bao lâu?”
Tiêu Ninh ngẩn ra, Đan Hải Minh cùng hắn chưa từng trao đổi qua.
Có thể do hắn quá tin tưởng Đan Hải Minh, thậm chí ngay cả lời kịch cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng Đan Hải Minh chuẩn bị hay tập qua một lần.
Trong lòng vì quyết định dại dột của mình mà cảm thấy hối hận, Tiêu Ninh thoáng cau mày, nếu Đan Dật Tùng trước đây đều không tin Đan Hải Minh là gay, thì có khả năng… cũng sẽ không tra cứu chuyện này?
Cuối cùng, hắn nhắm mắt liều chết nói, “Chúng con bắt đầu hẹn hò cũng chính là buổi tối ngày hôm đó, cả hai đều uống chút rượu, sau đó… Hải Minh ngủ lại nhà con một đêm.”
Lời này cũng không tính trả lời, nhưng lại mang tính ám chỉ mãnh liệt, để lại không gian tưởng tượng phi thường phong phú, cũng đủ để mọi người tự hiểu. Vốn dĩ không nên ở trong nhà gia trưởng nói những câu như thế này, nhưng đây là biện pháp an toàn nhất rồi.
Tay Đan Dật Tùng nắm chặt ghế dựa, “Hồ đồ!”
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Tiêu Ninh càng chán ghét hơn, “Hải Hồng nói cậu làm việc ở Nhật Hoa, cậu biết Hải Minh là ai nên mới cố ý tiếp cận nó phải không?”
Tiêu Ninh: “…”
Câu hỏi này rõ ràng chế nhạo Tiêu Ninh, thường này hắn không để ý nhiều đến chuyện này, cho nên khi Đan Dật Tùng nói như thế, phải đợi một lát sau hắn mới rõ ràng ông ta đang ám chỉ điều gì, nhất thời cảm thấy vài phần mới mẻ buồn cười.
Lão gia tử này đang đóng diễn phim truyền hình sao?
Nhưng hiển nhiên hắn không thể cười được, nuốt nước bọt nhịn xuống, “… Kỳ thực, ngày đó con bị Vương Hoa kéo đi, cũng không biết mình sẽ gặp ai.”
Đan Dật Tùng xác nhận nói, “Vương Hoa, là người trợ lý đó.”
“Vương ca trước đây từng là thủ trưởng của con.” Tiêu Ninh gật đầu, “Trên thực tế, sau đêm đó, bởi vì rất lúng túng nên chúng con cũng không dự định tiếp tục làm sâu mối quan hệ này, con cũng nghĩ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Hải Minh nữa, nhưng công việc của con đột nhiên xảy ra chút vấn đề. Chuyện này không biết cậu ấy đã cùng ngài nói qua chưa?”
Đan Dật Tùng sắc mặt khó coi, cũng không biết não bổ đi nơi nào, “Hải Hồng cùng ta nói rồi, nó nói…”
Ông ta ngừng lại, biểu tình hơi thay đổi một chút, mỏi mệt thở dài, một lần nữa ngồi xuống, ôm trán, “Tiếp tục.”
“Đúng lúc vợ Vương ca phải sinh con, khi con đến thăm gia đình bọn họ thì thuận miệng cùng anh ấy tán gẫu về chuyện này, anh ấy mới nói cho con biết thân phận của Hải Minh, con đã rất bất ngờ, lúc đó ngay cả tên Đan Hải Hồng con cũng không nhớ rõ.” Tiêu Ninh kể lại tỉ mỉ, “Có lẽ cũng là duyên phận đi, nói chung, con và Hải Minh cứ như vậy lần thứ hai liên lạc nhau. Con rất cảm kích vì cậu ấy giúp con, lui tới cũng nhiều, mà dù sao cũng đã từng có một đêm ở cùng nhau, có một số việc không thể khống chế được nên đã xảy ra.”
Tiêu Ninh nói xong, hài lòng tự mình cảm thán, lời này có nhiều vấn đề xen kẽ, thoải mái chập trùng, có lý do có chứng cứ, làm cho người ta không thể không tin tưởng được.
Trên mặt Đan Dật Tùng lúc này đã giảm bớt khá nhiều hoài nghi, ông ta không thể không tin, ngay cả chính bản thân Tiêu Ninh cũng tin nữa là.
Lão nhân gia tản ra áp suất thấp, “Nhà cậu có mấy người? Làm gì? Cậu có người thân nào sống ở C thị không?”
Nhanh thật, hỏi xong lý do yêu đương, bây giờ bắt đầu điều tra hộ khẩu.
Tiêu Ninh chưa kịp mở miệng trả lời, Đan Dật Tùng thủ thế ngăn lại, “Cậu tốt nhất nên biết rõ, ta có biện pháp kiểm chứng lời nói của cậu là thật hay giả.”
Tiêu Ninh bỗng nhiên yên lặng.
Trên đầu gối, những ngón đau vô thức nắm chặt nhau, “Chuyện này… Cùng chuyện của con và Hải Minh không có liên quan đi?”
“Không liên quan?” Đan Dật Tùng hỏi ngược lại, “Làm sao có thể không liên quan! Hải Minh có thể công khai chuyện này với chúng ta, nhưng cậu thì sao? Cha mẹ cậu có biết chuyện của cậu và Hải Minh không?”
Tiêu Ninh nhìn Đan Dật Tùng, thời điểm nói đến tính hướng của Đan Hải Minh, ông ta còn có thể bảo trì thái độ
cao thâm khó dò, bởi vì đó là do Đan Hải Minh tự mình lựa chọn, cũng biểu thị Đan Dật Tùng đối với đứa con trai mình nhất định vô cùng tin tưởng tín nhiệm, nhưng nếu đối mặt với chuyện con trai mình bị đối xử không công bằng, ông ta liền triệt để phát hỏa.
Lão gia tử này thật sự rất đáng yêu.
Tiêu Ninh rũ mắt, không nhịn được ước ao.
Thôi, nếu như có thể khiến cho Đan Hải Minh an tâm, nói một chút chắc cũng không có vấn đề gì, hắn nói, “Bọn họ không cần thiết phải biết.”
“Cậu có ý gì?” Đan Dật Tùng thoạt nhìn rất muốn đập bàn, áp lực xung quanh đột ngột tăng, “Tôi cảnh cáo cậu…”
Tiêu Ninh ngược lại, trong lòng không gợn sóng, “Cha con đã qua đời từ rất lâu rồi. Trước khi ông ấy tạ thế đã cùng mẹ con ly hôn, sau đó con sống trong nhà cô ruột một thời gian.”
Đan Dật Tùng có lẽ không ngờ hoàn cảnh gia đình của Tiêu Ninh lại như vậy, thoáng chốc lúng túng, nhưng vẫn hỏi không chút kiêng kỵ, “Cha cậu tại sao qua đời? Do bệnh di truyền hay bất ngờ?”
Nếu so sánh, Tiêu Ninh nói, “Đại khái… Là bất ngờ đi, không phải bệnh di truyền, gia đình con không có bệnh di truyền nào.”
Đan Dật Tùng hỏi tiếp, “Vậy mẹ cậu đâu?”
“Nàng… nàng khó khăn.” Tiêu Ninh theo thói quen mỉm cười, “Nàng cũng để lại cho con chút tiền, nên cô mới thuận tiện chăm sóc con, bất quá, khi con vào cấp ba thì dọn vào ký túc xá ở, cùng bọn họ dần dần cắt đứt liên hệ, đã qua nhiều năm rồi.”
Hắn bảo trì mỉm cười nói, “Cho nên, việc bọn họ có biết quan hệ của con và Hải Minh hay không đều
không quan trọng.”
Đan Dật Tùng không phải không hiểu chuyện như vậy, cho dù Tiêu Ninh nói uyển chuyển đơn giản, mấy câu vừa rồi cũng khó có thể che lấp đi thời thiếu niên khó khăn của hắn.
Nửa ngày, ông ta nhìn về phía Tiêu Ninh, trong ánh mắt càng lúc càng phức tạp, “Từ cấp ba đã cắt đứt liên lạc, vậy chuyện học hành và sinh hoạt của cậu giải quyết thế nào?”
Tiêu Ninh cười nói, “Con có một người bạn từ thời tiểu học, sau đó vẫn luôn học cùng nhau, người nhà của cậu ấy rất tốt, biết chuyện của con nên đã giúp đỡ con rất nhiều.”
Đan Dật Tùng gật đầu, một hồi lâu sau hắn mới nói, “Ta đã hiểu, ta tạm thời tin tưởng cậu.”
Dừng một chút, hắn
ý vị thâm trường
nói, “Ngày sau còn dài.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thiên Cao Lộ Viễn
- Chương 26: Nói chuyện