Thiên Cân

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Phụ tử, hiện đại, tử công phụ thụ, nhất thụ nhất công, HE Edit: Hắc Trư Vì cái gì mà hắn lại nhớ thương người phụ nữ đó suốt bao năm trời? Bà ta còn dám cùng người khác bỏ trốn. Nhưng nghĩ l …
Xem Thêm

Chương 8
Thí nghiệm thứ 1:

Địa điểm: Phòng khách trong nhà.

Vị trí diễn viên: Ta nằm ở trên đùi Hàn Bằng, y ngồi ở trên sa lon ở nhà ta, lão ba trong phòng bếp xào rau.

Ta nói nhỏ với y: “Cậu đừng như bắt lính theo danh sách được không? Cũng không phải đi đàm phán! Cứng đờ người làm gì?”

“Kháo, nói tôi! Cậu cũng không phải đang nằm cứng đơ!”

“Cậu nói ai nằm cứng đơ?”

“Nói cậu!”

Động thủ…

“Tốt lắm, không cần náo loạn, ăn cơm ~”

Sau khi cả hai đánh nhau đến bất diệc nhạc hồ quay đầu lại nghe lời này đã thấy: Lão ba chuẩn bị đầy đủ một bàn cơm, đang ở giữa giải vây, dùng một loại ngôn ngữ bất đắc dĩ cùng ánh mắt sủng nịch khi mèo đánh nhau mà nhìn chúng ta.

Kết quả thí nghiệm: Thất bại!

Biểu hiện: Khó coi, chưa biểu hiện ra khuynh hướng.

Thí nghiệm thứ 2:

Địa điểm: Phòng ngủ của ta.

Vị trí diễn viên: Ta nằm trong lòng Hàn Bằng đang trần trụi chợp mắt, lát nữa lão ba nhất định sẽ đẩy cửa tiến vào.

“Hình Chính! Cậu đang làm gì thế???” Hàn Bằng đem mặt của ta lật lại, nhỏ giọng bên tai ta nói.

“Thở a! Cậu muốn tôi chết ngạt à??” Nâng mặt, ngừng hô hấp.

“Thở??”

“Đúng vậy! Tôi trước kia cũng không biết cậu cũng có hương vị nam nhân a!” Đẩy y ra, đi đến bên giường ghé vào há mồm thở dốc giả làm cá chết ~~

“Hình Chính!” Tức giận.

Lông mi ta dương dương tự đắc nâng lên…

Hàn Bằng chăm chú nhìn ta vài giây…

Khóe miệng y bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng lên, “Hình Chính cục cưng bé nhỏ ~~~” Thanh âm khiến người chết chìm.

Nhìn thấy tay y chậm rãi hướng về phía mắt cá chân của ta, ánh mắt sắc bén giống rắn đuôi chuông quấn quanh con ếch.

Đi đi đi… Ô ~~ Cảm giác như có vạn con gián từ mũi chân ta đi tới…

“Này! Cậu làm cái gì!! Thật ghê tởm có biết không hả!!” Đá đá y, không đá văng ra được.

“Buông!” Ta đá! Ta đá! Ta đạp! Đạp! Đạp! Kháo, bình thường còn không thấy y khỏe như vậy!

Hướng người kia thật nịnh hót cười cười: “Hàn Bằng đại ca ~~~ Thả tiểu đệ đi được không??”

Khóe miệng y ác ý dương dương tự đắc, đem thân thể dán trên người của ta, nhẹ nhàng ở bên lỗ tai ta thổi khí: “Không tốt!~”

A aa a a a~ Chịu không nổi! Nắm gối đầu cách ta không xa ném thẳng hướng tên kia…

Đoán chừng y chính là muốn ta chịu bó tay, vì thế cũng lấy gối đầu bên cạnh cùng ta chơi trò đại chiến gối đầu.

Lông chim bay đầy trời, tiếng mở cửa vang lên.

“Phốc ~ ha ha ha~~~~” Lão ba sửng sốt vài giây ôm bụng cười to.

“Phốc ~ ha ha ha~~~~” Ta cùng Hàn Bằng ở đối diện trong chốc lát cũng cười theo.

Đầu y đầy lông trắng, bên môi còn vài cọng, theo tiếng thở mà run lên…

Kết quả thí nghiệm: Thất bại!

Nguyên nhân: A ha ha ha ~~~

Ở quán cà phê gần trường học, ta cùng Hàn Bằng đã ngồi ở đây ít nhất 2 canh giờ, bắt đầu tổng kết lại kinh nghiệm thất bại, chọn trốn tránh trách nghiệm không có kết quả tình huống thật tế khiến chúng ta đều lựa chọn trầm mặc.

Kỳ thật cả hai đều biết, thất bại không phải vì y khẩn trương, cũng không phải vì ta quấy rối, mà bởi vì lão ba là thẳng, hắn căn bản không có nghĩ tới tính hướng kia. Chính là có khả năng đó sao? Hàn Bằng cũng là thẳng, y cũng có thể cùng ta diễn đến trình độ đó cũng đã khiến ta thật lòng cảm ơn y.

Hay là buông tay ~~ Kia thật sự luyến tiếc…

“Nếu không, chúng ta hôn môi đi? Làm trò trước mặt lão ba cậu ~”

“Ách?” Ta ngẩng đầu, không tin nhìn y.

“Tôi nói, cả hai hôn môi.” Y dùng biểu cảm gần như cứng nhắc, biểu cảm ta nhìn không hiểu nói với ta.

Ta cúi đầu, dùng ánh mắt miêu tả hoa văn trên sàn nhà. Hàn Bằng nghĩ cái gì vậy a? Y rốt cuộc muốn làm cái gì? Là muốn giúp ta thật sao? Dùng đến trình độ này? Cho dù là bạn thân, y cũng không cần vậy đi?

“Tôi sẽ cân nhắc.” Ta cúi đầu, không nhìn ánh mắt y, nhỏ giọng nói.

“Ừm…”

Yên tỉnh, thời gian cứ lặng lẽ trôi đi. Bên cạnh có nhiều tiếng ồn, chính là ta chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đang chầm chậm đập.

Tiếng giảng bài trên bục giảng vô vị mà dài dòng, ta lẳng lặng nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.

Hiện tại ta giống như đang ở trong ***g sắt, thấy được phong cảnh bên ngoài, biết bên ngoài đầy tốt đẹp hoang vu, chính là ta chỉ có thể ở trong ***g sắt không thú vị mà sống.

Muốn phá vỡ loại trói buộc này rất đơn giản, chỉ cần như vậy là được rồi.

Ta thong thả đứng lên, làm phòng học yên lặng, thong thả tiêu sái đi ra khỏi phòng học.

Ta biết sau chuyện này sẽ đối mặt với cái gì, nhưng ta cần phát tiết. Ta không thể giãy dụa trong nhà giam, nhỏ bé như vậy.

Đứng ở dưới tuyết nhìn chúng giống như thảm trải sàn làm bằng lông cừu che giấu bí mật nào đó. Ta đột nhiên phát điên giày xéo chúng nó, ta biết màu trắng thuần này che giấu cái gì, vì ta cũng như vậy khi ở nhà.

“Hô ~~” Mệt chết đi được, phát tiết một chút là tốt rồi! Nằm ở trên mặt tuyết ngoài sân thể dục trong trường học nhìn tuyết giữa bầu trời xanh rơi xuống, rất đẹp ~~

Tiếng bước chân quen thuộc từ xa truyền tới, “Cậu nghĩ kỹ chưa?”

Nhiều ngày như vậy, y vẫn là nhịn không được! Bất quá ta cũng vậy, quên đi, quản tên kia có mục đích gì ~ dù sao ta biết y cũng sẽ không hại ta.

“Cho tôi vài ngày chuẩn bị thời gian.” Đứng lên phủ tuyết trên người, ta bước tới phòng học trước y, cuối cùng cũng phải mặt đối mặt sao?

Thêm Bình Luận