“Được được, ngày mai đại ca nhớ đi học cùng tiểu đệ, hôm nay tiểu đệ về trước.”
Thấy tình hình không ổn, Trần Anh Hữu rất biến tiến thoái, để tránh Nhạc Bằng phát hỏa tiếp tục, giáo huấn mình giống ban nãy, hắn vội đứng dậy chạy ngay.
Trần Anh Hữu có cách nghĩ riêng.
Vừa sinh ra hắn đã không biết cha mẹ là ai, được một đạo sĩ Long Môn đạo phái nuôi lớn, nên có hảo cảm đặc thù với con người, sau đó gia nhập Long Môn đạo phái lại càng bảo vệ nhân loại. Vì thế khi phát hiện Nhạc Bằng là yêu quái, hắn vội lên tiếng cảnh cáo, biết Nhạc Bằng không phải loại cùng hung cực ác nên muốn lôi kéo gã bảo vệ bình an cho thế gian. Người tu hành vì kỳ thị mà không coi hắn là đồng loại, yêu quái lại hiếm khi kết hợp, có lúc hắn thật sự cô đơn, muốn tìm đồng bạn.
Đi trên đường phố, hắn không nghĩ ra cách gì. Nhạc Bằng tuy không thân thiết quá mức, nhưng hiện giờ vẫn miễn cưỡng xem hắn là bạn bè nên ban nãy mới chịu nhịn, chỉ dọa sơ sơ chứ không thực sự động nộ. Nhưng muốn khuyên giã gia nhập cùng hành động lại không hề đơn giản. Nhạc Bằng không chịu nghe hắn.
Trần Anh Hữu rời đi lúc lên đèn, cảm giác thoáng mệt mỏi, một người làm gì cũng không được, lại không muốn về nhà, bèn tùy tiện đi dạo cho khuây khỏa.
Nhạc Bằng một mình ở nhà, nhìn bản thân rồi thở dài, lẩm bẩm: “Mấy hôm nay ta làm gì cũng ủ rũ, bảy ngàn năm không ra ngoài đi dạo. Chả trách Trần Anh Hữu mắng ta. Giúp người ta thì không hứng thú nhưng đem tổ chức của tiểu yêu quái ở đây thành lập giáo phái cũng là ý hay.”
Đang tỉnh ngộ, gã đột nhiên cảm thấy không ổn, cỗ yêu khí đó không phải là Trần Anh Hữu? Việc gì nhỉ, có mấy làn khí cực mạnh vây hắn, tựa hồ đang giao đấu. Trần Anh Hữu gặp nguy hiểm, bằng không gã không cần chú ý.
“Chả lẽ mới rời khỏi ta đã bị gây phiền. Ta đi xem sao.”
Nhạc Bằng vận dụng nguyên thần thám sát, thoáng sau nhận ra yêu khí dao động ở điểm nào, “chả hiểu sao hắn lại tới đó, đến xem thử vậy.” Nhạc Bằng giữ tâm thái đi dạo bước ra khỏi nhà. Tu vi như gã không cần mở cửa cũng có thể trực tiếp xuyên tường ra ngoài, vừa tiếp xúc với không khí liền tan biến.
Dùng tốc độ người thường không thể nắm bắt, Nhạc Bằng cấp tốc lướt ngang không trung, cự ly mười mấy dặm này với gã có khác gì người thường đi từ trong nhà ra cửa. Ly Hỏa Trọng Đồng được sử dụng, vừa bay lên không trung, gã tìm ngay ra phương vị chính xác của Trần Anh Hữu.
Đại khái có hai ba chục người vây công hai người, song phương không ngừng di chuyển với tốc độ cao trên đỉnh các tòa nhà. Không cần nói cũng biết một trong hai người bị vây công là Trần Anh Hữu. Nhạc Bằng dừng lại trên tầng không khu vực chiến đấu, không vội hạ xuống giúp sức, bởi gã nhận ra một bên tuy có ưu thế đông người nhưng phe ít hơn ai nấy thực lực mạnh mẽ, nhất thời không thể phân thắng bại.
Sát cánh với Trần Anh Hữu là một mỹ nhân tóc vàng. Nàng ta thân hình cao ráo, chắc gọn, tiêu biểu cho huyết thống Âu Mỹ, gò ngực đầy đặn và cặp đùi dài thon tuyệt đẹp, tuổi chừng ba mươi nhưng da mặt vẫn láng mịn, nhưng thân thủ xem ra còn hơn cả Trần Anh Hữu có tham tu đạo gia bí thuật.
Hào quang thần thánh trên mình nàng ta khiến Nhạc Bằng cực kỳ khó chịu, hơn nữa nàng ta sử dụng đấu kĩ thuần túy, đường lối võ học khiến gã có cảm giác kì dị vừa quen vừa lạ.
Quyền cước ẩn chứa hào quang thần thánh của mỹ nhân tóc vàng luôn trọng thương địch nhân cận chiến, hiển nhiên loại sức mạnh đó có năng lực phá tà ma, vừa hay khắc chế yêu khí trên mình địch nhân.
Quan sát chiến cục từ trên không, Nhạc Bằng nhớ lại một việc từ rất xa xưa: “Đó không phải thánh lực của Tây phương thần tộc sao? Đẳng cấp rất thấp nhưng bản chất sức mạnh vẫn thế, không phải đường lối tu luyện của bất kỳ đạo phái nào của Trung Quốc hoặc Phật môn, mà là sức mạnh xuất phát từ Tây phương quốc độ xa xôi.”
Tây phương thần tộc và Đông phương thần tộc căn bản không phải cùng loại, thật ra thì thần tộc không cùng loại với bất kỳ sinh mệnh nào, cùng với ma tộc là những sinh vật siêu phàm, từ cổ đến nay luôn cao cao tại thượng, miệt thị các chủng tộc khác, nếu không phải vì trận thượng cổ thần ma đại chiến, song phương tử thương thảm trọng, hiện tại có lẽ họ vẫn thống trị thế giới.
Những sinh mệnh khác cũng như Nhạc Bằng, những yêu ma hoặc tiên linh tu luyện đến đỉnh cao mới có tư cách sánh vai với nhị tộc, thậm chí có thể mạnh hơn những thần ma hơi yếu kém. Nhạc Bằng không hiểu tình hình hiện tại lắm, đứng trên không thầm tính cách xử lý phù hợp.
Trần Anh Hữu lúc đó đang phải liều mạng, thầm kêu khổ không ngớt, vốn hắn chỉ định đi dạo, thấy có người truy sát một cô gái liền đến giúp, không ngờ toán truy sát này cực kỳ khó chơi, hắn không thể nào chiếm được ưu thế. Thanh Minh kiếm mất dưới đáy Tây hồ, Tụ Huỳnh tuy mạnh hơn hẳn nhưng không như Thanh Minh kiếm được tu luyện đến độ thân kiếm hợp nhất, thành ra hắn chỉ sử dụng được như binh khí thông thường, không thể ngự kiếm, uy lực kém hẳn.
Cũng may Tụ Huỳnh kiếm sắc bén cực độ, lại là tiên gia pháp khí, có uy lực hàn ma nên mới kéo dài đến tận giờ được.
Vốn rất ít khi yêu quái xuất hiện trong xã hội của con người, hoạt động gì cũng được chúng ẩn giấu, không để lộ trước mặt người khác, mấy ngày nay không hiểu sao lại có lắm yêu quái muốn hành động đến thế.
Trần Anh Hữu không phải lão bất tử hiểu rõ ngọn ngành kẻ cùng mình đối địch như Nhạc Bằng, mỹ nữ tóc vàng này là thánh kị sĩ do giáo đình châu Âu phái đến, tới Trung Quốc làm gì không biết. Còn những kẻ vây công hắn là thú nhân và hấp huyết quỷ do tập đoàn yêu quái quốc tế chế tạo, vốn cũng là con người nhưng bị tập đoàn yêu quái lợi dụng máy móc cải tạo thành công cụ gây ác. Toán yêu quái nhân tạo này rõ ràng nhằm vào vị mỹ nữ thánh kị sĩ.
Trần Anh Hữu một lòng vì chính nghĩa đương nhiên chọn cách vì nghĩa mà anh hùng cứu mỹ nhân, bất quá giờ ốc không lo nổi mình ốc, bản thân còn khó giữ, hắn không khỏi hối hận, lẽ ra đừng giẫm chân vào vũng nước đυ.c làm gì.
Nhạc Bằng lơ lửng trên không thấy bằng hữu chật vật, liền kịp thời xuất thủ, thân thể hóa thành hào quang lao xuống.
Một thú nhân cao lớn để lại trên mình Trần Anh Hữu năm vết máu, thấy địch nhân đang chật vật vẫn nở nụ cười an ủi, bất giác tự nhủ: “Có phải thằng nhóc này nhìn thấu sinh tử, chuẩn bị ung dung trở về thiên quốc.” Đang lúc nghĩ vẫn vơ, chợt thấy thân thể nhói lên, trước mặt xuất hiện thêm một cánh tay đang cầm…
Tâm tạng của chính hắn.
Dù thế nào, thú nhân này đến lúc chết cũng hiểu vì sao mình chết, không đến nỗi mất mạng hồ đồ.
Nhạc Bằng vừa nhúng tay, tình thế khác hẳn ngay, vì không muốn để ai nhận ra thân phận yêu ma, gã xuất thủ không dùng đến võ công, ma pháp của bản thân mà dùng tiên đạo võ thuật Tử Viêm Thất Diệt mới luyện thành, được ghi trong Thiên Phủ tử cập.
Tuy Nhạc Bằng mới luyện được mấy ngày, nhưng đối phó với mấy cái bao cỏ này vẫn ung dung có thừa.
Hỏa kình rừng rực che phủ, đẳng cấp của Nhạc Bằng không cho phép toán yêu ma nhân tạo xui xẻo này có cơ hội hoàn thủ, mấy chục đạo tử sắc hỏa kình chuẩn xác kích trúng hai ba chục yêu ma cấp thấp này, thoáng sau biến chúng thành tro tàn, hóa khí đương trường, ngay cả một chút tàn dư cũng tan biến. Gã giải quyết trận chiến cực kỳ gọn gàng, sạch sẽ.
Xem ra trước khi chiến đấu, song phương có ai đó thi triển chú thuật khiến người thường không cảm giác được. Nhạc Bằng xuất thủ lại quá gọn gàng, hơn nữa đã sắp hai giờ đêm, không ai chú ý đến trận chiến đấu này.
Trần Anh Hữu thoát chết, hưng phấn ngoái lại lớn tiếng: “Chà, đại ca, tiểu đệ biết đại ca sẽ ra tay vào lúc nguy cấp, thật lòng cảm kích bất tận, niềm ngưỡng mộ của tiểu đệ với đại ca mãi mãi không dứt như dòng sông chảy vô tận.”
“Bớt nói lăng nhăng đi, sau này đừng có ra tay lung tung vì sĩ diện, rồi ta lại phải làm việc thiện.” Nhạc Bằng cấm cảu đáp, không hề nể mặt Trần Anh Hữu.
Cùng lúc, giọng nói của cô gái dị quốc vang lên giải vây cho Trần Anh Hữu: “Đa tạ nhị vị tương trợ, tôi thay mặt cho giáo đỉnh cảm tạ các tu sĩ Trung Quốc.”