Quá khứ của Nhạc Bằng từ lúc sinh ra, đi học mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở đều hoàn hảo, lại từ nơi khác đến, không quen ai ở địa phương, nên tất nhiên không sơ hở, đương nhiên phải trừ Trần Anh Hữu.
Nề từ bất cứ góc độ nào, Nhạc Bằng đều là một thiếu niên đô thị chính tông đang đi học, lai lịch hoàn toàn không có điểm nào khả nghi.
Trần Anh Hữu lúc trước đến Tây hồ chơi, hiện tại phải về học trung học, không cần phải dự khai giảng.
Nhạc Bằng đại khái vì bản năng nên chọn ở tầng cao nhất, phòng ngủ, phòng ăn, nhà bếp đều lập ở đó. Tầng nhà này vốn là một sảnh lớn, không chia thành từng phòng cụ thể, nhưng gã không để ý lắm đến.
Mấy hôm nay, Trần Anh Hữu đều đến đàm đúm, hai gã xử lý những thứ lấy được, có lúc cùng lên mạng, dẫu sau có câu rằng “trên mạng có ai biết chúng ta là ai.” Yêu quái càng thuận lợi. Trần Anh Hữu chỉ cho Nhạc Bằng biết phương pháp hữu hiệu nhất, quen thuộc nhất của xã hội hiện đại. Trên inte, mọi người đều là thật, đồng thời khiến Nhạc Bằng được tìm hiểu ngàn vạn khía cạnh cùng phong tục nhân tình của xã hội hiện đại.
Bất quá Trần Anh Hữu không thích lắm chuyện Nhạc Bằng quá ham mê inte. Hôm nay hắn không nhịn được nữa, chuẩn bị đề tỉnh Nhạc Bằng đừng quên việc quan trọng.
“Đại ca, ngày mai chúng ta phải đi học, chuẩn bị một chút đi chứ, mua một ít đồ dùng học tập và sinh hoạt, ví như cặp, sách bút, bút chì, bút máy, quần áo, mua cả một cái xe đạp được chăng?”
Nhạc Bằng đang cùng Trần Anh Hữu chơi Counter Strike đến lúc say mê, không buồn ngẩng lên, cũng không lấy đó làm điều, thuận miệng đáp: “Không cần mua, dùng pháp thuật là biện được hết, hơn nữa xe đạp lạc hậu rồi. Huynh đệ đưa thần thú Phong Lôi hống cho ta biến thành xe thể thao Ferrari là xong, hoặc lấy Độc giác kim tình thú biến ra một cái Rolls Royce nghe cũng không tệ. Những thần thú này đều có thể biến thân, trí óc của chúng cũng được, biến thành xe hơi rồi sẽ tự động lái, không cần xăng dầu gì hết.” Nhạc Bằng không tán đồng lời Trần Anh Hữu, trong xã hội thì thượng cấp yêu ma nên có khí phái riêng, không thể kém hơn đại ca xã hội đen được, đi xe đạp thì ra thể thống gì.
Trần Anh Hữu nghe thế, giận suýt xì khói, nhưng cũng đành nhân nhượng Nhạc Bằng: “Thứ nhất, Phong Lôi hống và Độc giác kim tình thú không phải do tiểu đệ cho đại ca, mà đại ca cướp trắng. Thứ hai, xã hội hiện tại chưa có học sinh trung học nào chơi nổi tới mức cưỡi mấy món đồ chơi như đại ca muốn đi ngoài phố, đừng nói là đi học. Đại ca phải chú ý hình tượng, đừng nghĩ rằng xã hội hiện đại giống trước kia.”
Để tăng thêm khí thế, hắn đến trước mặt Nhạc Bằng nói bằng ngữ khí cực độ trịnh trọng: “Đại- ca- tuyệt- không- thể- hơi- tí- lại - sử - dụng - pháp - thuật, nhất định phải làm một người bình thường.”
Nhạc Bằng không nhờ pháp lực hộ thể, chắc đã bị nước dãi phun đầy mặt, gã không dễ chịu tí nào, thầm nhủ: “Tiểu tử này càng lúc càng thiếu quy củ. Không, từ lâu hắn đã không coi mình ra gì, thế này không được, phải dạy cho hắn một bài học.”
“Tiểu tử biết điều chút đi, đừng tưởng ta cần nhờ ngươi mà lên giọng quát nạt.”
“Dừng lại ngay, yêu ma cấp cao không phải xuất sắc lắm sao, đại ca bị tiểu đệ chém xong đời rồi.”
“Vớ vẩn, dùng mỗi dao găm cũng hạ được ta là sao? Counter Strike chán chết, ta không chơi nữa.”
“Ha ha, thua tám mươi ván, thắng mỗi ba lần, đại ca kém quá.”
“Cái gì mà bỏ cuộc, ta không chơi nữa, phải lên tìm chút vui vẻ.” Nhạc Bằng chơi game đến mệt nhoài, lại nổi hứng tiếp tục chơi.
“Theo tiểu đệ đi mua đồ chứ? Tiểu đệ phục đại ca thật, hình như mấy ngày chưa từng đi ra ngoài? Sao lại còn say mê hơn cả học sinh bây giờ, nên đi đâu đó thôi.”
“Không thế thì level của ta đâu thể lên đến 30 trong có mấy ngày, ta phải luyện tiếp.” Nhạc Bằng căn bản không muốn động đậy.
Trần Anh Hữu nhìn cái máy tính rồi nói: “Đại ca xem chỗ này đi, có khác gì cái tổ chim, cả ngày ru rú trong này, không phải định ấp trứng chứ.”
“Đừng chọc ta nổi giận.”
Nhạc Bằng không phải loại yêu quái nhút nhát, vốn không vui sẵn, nên cơn giận càng cao, niệm lực hất bay Trần Anh Hữu, dính cứng trên tường thành hình chữ “đại”, dùng áp lực vô hình ép hắn bất động.
“Hê hê, đừng coi là thật chứ đại ca - - - - - - - “
Trần Anh Hữu thấy hai mắt Nhạc Bằng lấp lánh quang mang yêu dị, thân mình phát ra uy thế nhϊếp nhân, theo bản năng hắn cảm nhận được thể nội Nhạc Bằng ẩn chứa sức mạnh vô tận, không kém gì thiên địa thần ma. Từ thủa cha sinh mẹ đẻ, chưa bao giờ hắn thấy người sống hoặc yêu quái nào hùng mạnh đến vậy, đáng sợ thật. Chỉ là áp bách tinh thần thuần túy đã khiến hắn không chịu nổi.
Trần Anh Hữu vốn không sợ trời không sợ đất cũng phải ngoan ngoãn im miệng.
Chỉ một giây ngắn ngủi, Nhạc Bằng lại thu hồi sức mạnh, gã chỉ định dọa Trần Anh Hữu, không thật sự muốn đối phó. Gã không phải loại yêu quái thích gϊếŧ chóc, hơn nữa cũng không muốn vì chút việc nhỏ xíu mà gϊếŧ Trần Anh Hữu.
Gã thu lại sức mạnh tinh thần phát ra, tất cả liền khôi phục nguyên trạng như chưa hề có việc gì. Tu hành của gã đã đến cảnh giới thu phát tùy tâm, không cần phải hủy hoại ý chí Trần Anh Hữu, như thế hơi quá đà, chỉ cần dạy dỗ qua loa là xong.
Trần Anh Hữu rớt bịch xuống thở hồng hộc, tuy không bị thương nhưng tâm lý kinh hoàng, hiểu rằng Nhạc Bằng không phải dễ chạm vào.
Nhạc Bằng lạnh nhạt: “Ta không biết Long Môn đạo phái là cái gì mà thu một yêu ma nhược tiểu như ngươi nhập môn, bất quá nếu ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào chút xíu bản lĩnh đó mà được phép lớn lối với ta thì ngươi nhầm to. Đúng như ngươi nói, ta không muốn rước phiền hà ở nhân gian, ngươi cũng đừng gây sự với ta, bớt lên giọng đi.”
Câu này càng khiến Trần Anh Hữu chấn kinh
“Sao đại ca lại biết tiểu đệ thuộc Long Môn đạo phái? Tiểu đệ đã nói ra đâu.” Câu này tiết lộ tẩy của hắn, chính thị thừa nhận điều Nhạc Bằng nói là đúng.
Nhạc Bằng ngoẹo đầu: “Khi nào ngươi đạt mức đạo hạnh cao hơn mới lừa dối được ta. Hơn nữa đêm qua ngươi giao thủ với một con hổ tinh ở Nam giao, ngay cả số hiệu cũng báo ra, sao ta lại không biết?” Kỳ thật Nhạc Bằng nhờ tấu xảo mới biết lai lịch của Trần Anh Hữu, bây giờ thuận miệng nói ra.
“A? Đêm qua đại ca…”
“Cả đêm qua ta lên inte, không ra đó, nhưng với tu vi của ta, tùy tiện thi thố pháp thuật là đủ khiến bất kỳ cảnh vật nào trong phạm vi vạn dặm hiện rõ trước mắt.” Nhạc Bằng không hề thấy đỏ mặt vì nói dối, với tu vi của gã, nhiều loại năng lực không phải loại tiểu yêu quái như Trần Anh Hữu hiểu được.
Trần Anh Hữu cười hơn hở, nói với vẻ giảo hoạt: “À, tiểu đệ không định giấu đại ca, là do bọn đệ…”
“Dừng, Long Môn đạo phái có quy củ quái quỷ gì cũng không cần nói với ta, ta tuyệt không dính đến các ngươi, ta chưa từng qua lại với Long Môn đạo phái, hiện tại ta chỉ là người thường.” Nhạc Bằng biết bất kỳ lúc nào yêu ma và người tu đạo cũng luôn xung đột, ngầm tranh đấu, mấy ngày nay gã cảm nhận được trong thành phố xảy ra mấy vụ xung đột quy mô nhưng gã không lòng dạ nào chú ý đến.
Bất quá yêu quái cũng luôn nội loạn, tranh đấu vì địa bàn thế lực, vì sinh cường đấu đá, quyết không chịu sống yên ổn. Nhưng gã không muốn nhúng vào bất kỳ phe phái nào.
Trần Anh Hữu bị Nhạc Bằng bóc trần thân phận, liền nói thẳng tuột: “Chà, đại ca giúp hay không thì tùy, tiểu đệ không phải truyền nhân chính thức của Long Môn đạo phái, tổ tiên của tiểu đệ là con người, có quan hệ với một vị tiền bối của đạo phái nên đệ được gia nhập, biết một chút đạo pháp, chuyện đó…”
“Ta không nghe thấy, ngươi phiền phức thế làm gì, ban nãy ngươi còn chưa được giáo huấn đủ hả?” Nhạc Bằng bịt tai, tỏ vẻ chán ngán, gã vất vả năm ngàn năm chỉ vì muốn được sống ung dung ở nhân gian, giữ sức mạnh hùng hồn muốn sử dụng lúc nào cũng được, quyết không vì một người mới quen mấy ngày mà rũ bỏ đời sống như ý của mình.