Đột nhiên có trở lực cỡ này, Lục văn tộc nhân nhanh chóng tụ lại, hợp lực phát động một tầng phòng hộ kết giới. Ban nãy quá đột ngột nên họ không có hội, phòng hộ kết giới mà phát động, dù quái thú đập thoải mái cũng không tổn thương được bất kỳ tộc nhân nào.
Hà Động Lượng ở ngoài kết giới là kẻ duy nhất hấp dẫn sức chú ý của Cô lỗ thú, được hỏa lực của Vương Ngư Long chi viện, y tay không diệt gọn hơn mười con quái thú rồi ung rung trở lại “Thần thú bài” Air Jeep.
Cô lỗ thú to lớn, dù có ngẩng lên nhìn “Thần thú bài” lơ lửng cách mặt đất mấy chục mét đến lác mắt cũng phí lực, càng không thể xâm phạm ba người trên đó.
Cô lỗ thú không còn đối tượng tiến công, quấy rối một lúc nữa rồi cũng hết tính nhẫn nại, lục tục rời khỏi nơi không có gì thú vị này.
Được Y Tư Lệ nhờ vả, cỗ xe “Thần thú bài” đi tuần một vòng, xác thật chứng minh đại bộ phận Cô lỗ thú đã triệt thoái, Vương Ngư Long và Hà Động Lượng trở thành khách quý, được nghênh đón vào trụ sở của Lục văn tộc nhân.
Một Lục văn tộc trưởng lão hình dạng kì quái đến cảm tạ, một nhóm Lục văn tộc nhân khác bắt đầu thu thập thi thể người đồng tộc.
Hai gã kinh ngạc nhận ra rằng Lục văn tộc tìm được thi thể đồng bạn rồi liền tùy tiện chọn một gốc cây khoét lỗ rồi nhét vào. Thi thể đầy đủ thì nhét tất cả, thi thể nát vụn thì tìm cho đủ rồi cũng nhét vào.
Tựa hồ cây cối ở đây đều rỗng ruột, Lục văn tộc nhân hơn trăm cân mà nhét vào rất dễ dàng.
Vương Ngư Long và Hà Động Lượng không có hứng thú nghiên cứu táng lễ, cùng nối thông tâm linh, nhất trí quyết định không nói ra ý nghĩ về sự kiện quái dị này.
Ai biết được còn quy củ chết tiệt nào nữa, vạn nhất xúc phạm đến xxx chí cao vô thượng trong lòng người ta, trở thành đối địch mới là lớn chuyện.
Lục văn tộc trưởng lão đối đáp với hai gã rất chu toàn lễ số, liến thoắng một hồi lâu vẫn chưa giảng giải rõ bất kỳ sự tình cụ thể nào, ngược lại kể rất rõ lịch sử Lục văn tộc và tình hình đại khái của thế giới này.
“Hóa ra nơi này là ma giới nổi danh, vận khí của chúng ta chưa đến nỗi lạc vào phạm vi thế lực của đại ma vương kia.” Sau cùng cũng tống khứ được ông già lắm chuyện, Vương Ngư Long dựa vào thuật điều khiển lửa đốt một đống lửa nướng thịt xiên Cô lỗ thú, một mặt thương lượng mọi chuyện với đồng bạn.
Hà Động Lượng kinh ngạc nhìn Lục văn tộc nhân bị coi là “ma tộc”, trong lòng vô vàn cảm xúc nổi lên. Những tộc nhân, trừ người đã chết, ban nãy dù thương thế nặng đến đâu, thậm chí dặn dò cả di chúc xong là chỉ chực xong đời, mà hiện tại đều thần thái phơi phới. Y hoài nghi nơi này là vùng đất du lịch phong cảnh u nhã hay là “địa ngục của thiên đường” đầy rẫy nguy cơ.
“Chúng ta không còn cơ hội quay về ư?” Y dùng tâm linh ngữ ngôn truyền khát vọng bản thân đến cho đồng bạn, hòng tìm chút an ủi.
“Có chứ, sao lại không. Trên địa cầu, nhiều tổ chức yêu quái và thế lực ma giới câu kết, để nắm được cánh cửa xuất nhập ma giới. Nếu chúng ta mạnh hơn mấy chục lần tất cũng tự do xuất nhập thần nhân ma tam giới. Có điều mọi phương pháp đều khó lắm, không hợp với chúng ta hiện tại.”
Vương Ngư Long lớn hơn Hà Động Lượng mấy tuổi, cách nghĩ cũng hiện thực hơn, thay vì chỉ biết hy vọng hư vô phiêu diêu, tự tìm kế hoạch thân, chuẩn bị kế hoạch khả thi là hơn. Những việc không chắc chắn, y quyết không chịu nỗ lực.
“Vậy hiện tại phải làm sao? Gia nhập ma tộc hả?” Hà Động Lượng hoàn toàn luống cuống trước con đường tương lai sắp đi, nói rõ với Vương Ngư Long.
Sí Diễm đấu tâm thật sự bất phàm, tốc độ nướng hơn xa than củi, lại là thứ lửa không khói, hết sức an toàn vệ sinh. Vương Ngư Long thi triển tuyệt học, khống chế ngọn lửa cực kỳ linh xảo, không lâu sau hương thơm tỏa khắp, thịt Cô lỗ thú chín tới. Y cắt một miếng lớn để ăn, không quên chia cho Hà Động Lượng một phần.
Tuy còn nghi hoặc nhưng Hà Động Lượng vẫn đón lấy xiên thịt, bất giác bội phục công phu nội lực của Vương Ngư Long.
Cành cây xanh mướt, mấy cái lá còn mọc lơ thơ cũng không hề héo, nhưng tàng miếng thịt to nhỏ khác nhau lại chín đều, ngoài xém trong mềm, quả thật là kĩ thuật nướng hảo hạng.
“Xem mấy cái cây kìa.” Hà Động Lượng được Vương Ngư Long dùng tâm linh truyền lời, lập tức nhìn quanh, sự tình đập vào mắt kì dị đến độ khiến y không dám tin. Những thân cây nhét thi thể Lục văn tộc nhân đều trở nên khô héo, một hư ảnh màu lục nhạt không ngừng ngưng tụ, thoát khỏi cảnh cây “sống lại.”
Y kinh hãi ngoái lại dùng ánh mắt hỏi Vương Ngư Long: “Chúng ta làm gì đây? Đi thôi nhỉ? Quỷ quái quá.”
“Không cần vội, ăn xong rồi tính.” Vương Ngư Long vẫn giữ phong độ, yêu cầu Hà Động Lượng không nên sốt ruột, thái độ bình tĩnh đó khiến Hà Động Lượng nghiêm túc trở lại.
Xem ra sinh mệnh hình thái của Lục văn tộc hơi quỷ dị, nghĩ lại trận chiến vừa rồi, hai gã hoàn toàn có thể ứng phó với toán tộc nhân yếu nhược này, y liền im lặng.
Lục văn tộc nhân xem ra rất yêu lao động, ít nhất cũng chăm chỉ hơn nhiều Vương Ngư Long và Hà Động Lượng, nơi ở vừa bị tàn phá nhanh chóng được chỉnh đốn, nhưng tộc nhân đã chết nhất nhất sống lại, bầu không khí liền nhiệt náo dần.
Y Tư Lệ dẫn bảy tộc nhân dáng vẻ như đầu lĩnh, tỏ ra hết sức cung kính đến mời Vương Ngư Long và Hà Động Lượng dự tiệc. Mặc cho hai gã tỏ vẻ đã ăn no: mười cân thịt Cô lỗ thú đã nằm trong bụng hai tiểu tử háu ăn này.
Lúc tổ chức tiệc vui, mấy cô gái Lục văn tộc đẹp không kém gì Y Tư Lệ cùng nhảy múa những điệu vui vẻ giống cảnh múa tập thể trên thảo nguyên ở địa cầu.
Vương Ngư Long vẫn giữ dáng vẻ sắp ngủ gục, cực lực ra vẻ “tôi không phải sắc lang.” Hà Động Lượng tự nhiên cũng không có ý muốn bò xuống đất xem cảnh “xuân quang sạ hiện” dưới váy con nhà người ta.
Thấy khách không hứng thú như vậy, mấy Lục văn tộc nhân chủ sự cho rằng chiếu đãi không tốt, lão nhân kì quái lúc trước lại bước ra.
“Niềm cảm kích của tộc chúng tôi không thể biểu đạt bằng lời, có chút lễ mọn, mong hai vị nhận cho.” Ngữ khí của lão nhân thành khẩn đến mức không thể cự tuyệt.
Vật tặng khiến người ta không thể chối từ.
Hà Động Lượng được tặng một cây cự kiếm, dài ngang với chiều cao của y, rộng ngang bờ vai, vô cùng sắc bén, kiếm thân phát ra ánh sáng màu lam.
Lão nhân giới thiệu: “Cây Băng chi liên y này là ma lực vũ khí do hảo hữu của tộc chúng tôi, Địa cống tộc, chế tạo. Trong tộc chúng tôi không ai sử dụng được, xin tặng tráng sĩ để biểu thị cảm kích.”
Đoạn lại lấy một cây gậy nhỏ bằng ngón tay đưa cho Vương Ngư Long: “Xin tặng tráng sĩ cây Viêm thủ trượng này, hy vọng sẽ giúp ích cho tu hành của tráng sĩ.”
Xem ra họ coi Hà Động Lượng là chiến sĩ còn Vương Ngư Long bị coi là pháp sư, tặng cho hai gã hai thứ vũ khí tộc nhân không sử dụng được.
Lục văn tộc lão nhân này tự xưng là đệ nhất trưởng lão Cáp Mặc, thấy hai gã vui vẻ nhận lễ vật, thái độ càng thân thiết hơn.
“Đại bộ phận nam tử thành niên của Lục văn tộc đều đi xa tham gia quân đội của ma vương, những người ở lại đều yếu ớt, lần này may nhờ hai vị trợ lực, thật vô cùng cảm kích.”
“Là việc nên làm thôi, giữ đường thấy chuyện bất bình chẳng tha mà--- chúng ta lại là hảo hữu.” Vương Ngư Long chợt nhớ ra người ở đây khác với xã hội nhân loại nên không nói hết cả câu tục ngữ quen thuộc.
“Ma vương, vương nào?” Hà Động Lượng quen với phong cách của Vương Ngư Long, nhưng có một việc trọng yếu cần phải hỏi rõ.
“Ở đây thuộc về đại ma vương Y Cổ Lạp Ti, đại ma vương bệ hạ đời trước giao chiến với ma tộc viễn phương mà vong thân, thủ hạ của người chia tách quốc thổ. Đại ma vương Y Cổ Lạp Ti tiếp quản nơi này.”
Hà Động Lượng và Vương Ngư Long nhìn nhau, cả hai đều không hiểu gì xã hội kết cấu ma giới, tuy Cáp Mặc đại trưởng lão cho biết ma giới do các ma vương chia ra thống trị, nhưng thế lực của ai hơn ai thì hai gã không biết.