Thoáng sau, Trương Vũ hiểu ngay hiện tại Nhạc Bằng còn phân tâm dùng Thái Sơ kim dịch giúp người khác luyện hóa phàm thai. Một khi luyện thành, gã có thể toàn lực vận chuyển kiếm trận, chỉ dựa vào hộ thân công lực của y quyết không chống nổi, thành ra không dám chậm chễ.
Tà áo trắng của y căng phồng, công lực vận đến mức cao nhất, song mục thần quang sáng chói, quát vang vọng, từ hai tay bùng lên một làn thanh khí. Y đã sử dụng Bách Tích thanh ổi thần quang trong Luyện Ma tam tuyệt để ngăn cản Quân Thiên kiếm luân.
Song phương đều sử dụng tuyệt đỉnh pháp lực của bản thân. Quân Thiên kiếm luân và Bách Tích thanh ổi thần quang đều là tiên đạo pháp lực vô thượng, không biết ai cao hơn ai. Pháp lực hai người cũng không chênh nhau nhiều, lại có cố kị riêng, không dám toàn lực xuất thủ, nên cục diện dù kịch liệt, tráng quan, có điều không nguy hiểm thật sự.
Người cùng phe, Nhạc Bằng tự nhiên bảo vệ thỏa đáng nhưng một phần kiến trúc của Phù Vân tiên xá khó tránh tai ương, cũng may nơi này cao mấy vạn mét, không sợ người thường nhìn thấy.
Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi run rẩy trước trận chiến siêu cấp, một mặt tiếc muối cung đài lâu các tráng quan hoa mỹ, chỉ mong cả hai mau dừng tay.
Nhạc Bằng và Trương Vũ vẫn đang trong giai đoạn thăm dò thực lực đối phương. Nhạc Bằng không muốn vô duyên vô cớ chuốc lấy địch nhân. Lúc đối phó Địa Hoàng của Lục Cực thiên đạo, vì xu hướng tất phải đối phó chúng, đương nhiên gã không nương tay, bởi gã ghét nhất những đối thủ dai dẳng.
Còn với Trương Vũ, vị tất phải tuyệt tình.
Hai tay Trương Vũ múa tít, toàn thân chìm trong Bách Tích thanh ổi thần quang, như một khối phỉ thủy lớn có khảm một bạch y nam tử, thanh sắc thần quang rực rỡ.
Tuy mỗi tòa Quân Thiên kiếm luân đều bị y hất văng, không mảy may tổn thương nhưng trong lòng y cực độ chấn kinh, thật sự thực lực của Nhạc Bằng hơn dự liệu nhiều.
Thái Sơ kim dịch vừa được đồn đại xuất thế, thế lực các phương đều quyết đoạt lấy. Thái Sơ kim dịch có thể giúp cao thủ hàng đầu của các đại thế lực đột phá trạng thái hiện tại, đề thăng công lực. Tự nhiên ai cũng sợ kẻ khác đoạt mất, cục diện cân bằng giữa các đại thế lực hiện giờ trên thế giới sẽ bị phá vỡ. Trong thế giới của yêu quái, chỉ có cường giả mới là quan trọng, nhưng yêu quái cấp thấp không đáng gì. Để sinh tồn, chúng đều thèm muốn bảo vật này.
Chẳng qua đột nhiên xuất hiện hộ hoa sứ giả Nhạc Bằng, chống lưng cho Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, khiến Địa Hoàng đại bại, sau đó càng không lưu tình, diệt gọn năm chấp sự của Lục Cực thiên đạo, khiến các đại thế lực phải e dè.
Hiện tại phe nào cũng không dò được thực lực của kẻ lai lịch bất minh là Nhạc Bằng, dĩ nhiên không ai dám tới, không hẳn vì sợ gã, trên đời thiếu gì cường giả, chẳng qua không bên nào không hành động theo tình hình, tránh sơ xảy.
Với Kháng Ma liên minh, nếu tập đoàn yêu quái nào đó lấy được Thái Sơ kim dịch cũng đồng nghĩa với việc liên minh bị đả kích nghiêm trọng. Nếu không ai đoạt được, tình huống vẫn như cũ, Kháng Ma liên minh cũng không nhất thiết cướp đoạt bảo vật của người ta.
Nhạc Bằng xuất hiện, Kháng Ma liên minh liền hạ lệnh bỏ hết mọi hành động. Nhưng Trương Vũ do nguyên nhân riêng mà phải lấy được Thái Sơ kim dịch. Lần này coi như hành động cá nhân, không thể buông tay.
Tiếng nổ vang vọng, một tòa lầu năm tầng không chịu được trận đấu, đổ sụp ngay. Một phần ba các công trình của Phù Vân tiên xá chịu ảnh hưởng, còn hai tòa chủ cung điện e rằng cũng sắp theo chân tòa lầu năm tầng.
Trương Vũ nhân cơ hội hóa thành một đạo thanh quang, thoát khỏi Quân Thiên kiếm trận của Nhạc Bằng, lớn tiếng: “Nhạc huynh, tiên vũ lâu đài ở đây mà tổn hủy thì tiếc lắm. Chắc lúc xưa huynh cũng phải phí tâm chỉnh trang, chi bằng chúng ta dừng tay được chăng?”
Quân Thiên kiếm luân thu liễm, nhân tạo thần tộc của Nhạc Bằng gần như hoàn thành. Xưa nay gã vẫn không cự tuyệt người đến, không lưu giữ người đi, không muốn dây dưa với Trương Vũ, lập tức dừng tay.
Bất quá Trương Vũ không có ý đi ngay, chỉ đứng mỉm cười. Không hiểu y sử dụng thân pháp gì, đột nhiên xuất hiện trước mặt Nhạc Bằng trên Đăng lâm đài.
Nhạc Bằng không phản đối, dù sao gã cũng có cách ứng phó, chỉ bình thản gật đầu, chào hỏi.
Thật gã vận dụng pháp lực, Trương Vũ biết sau khi gã sử dụng, Thái Sơ kim dịch tất nhiên còn lại không ít, dù tiếc nuối vô thượng trân phẩm bị phí phạm song không phải vật của mình, chưa đến lượt y lên tiếng.
Chợt thu hồi thần thức, Trương Vũ tỏ vẻ ăn năn: “Tại hạ nhất thời lỗ mãng, gây ra phá hoại như vậy với quý cư, quả thật hổ thẹn, không hiểu có thể đền bù một, hai phần chăng?”
Khổng Vi Vi hiểu Trương Vũ không muốn đa sự nên khách khí để mua tình cảm, chứ không phải thật sự ngại ngùng. Phù Vân tiên xá không phải sản nghiệp của cô, dù muốn quấy nhiễu tên ôn thần đó cũng không tiện chen vào. Thêm nữa, cơ ngơi hùng vĩ thế nào, mà vô duyên vô cớ bị phá hoại, khó ai bỏ qua dễ dàng.
Quang hoa mờ mờ lưu động, sắc màu rực rỡ, Hà Động Lượng, Diêu Kính, Phương Tịch Tà, Trần Anh Hữu, Diêu Tranh đã hoàn thành quá trình thần nhân chuyển sinh tỉnh lại.
Ban nãy lục thức của họ phong bế, không biết chuyện gì xảy ra, thấy Phù Vân tiên xá đổ nát, đều kinh ngạc.
Càng dấy lên địch ý với Trương Vũ.
Nhạc Bằng chợt xua tay, đối diện với khoáng thế cao thủ tiên nhân cấp, thản nhiên nói: “Nếu các hạ tân trang lại nơi này, coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Trương Vũ tuy nói vậy, nhưng ngoái lại nhìn, nhận ra pháp bảo lớn thế này, tiếc nuối vì tổn hại thì có nhưng đạo pháp bất đồng, bảo y tu bổ Phù Vân tiên xá, quả thật vô năng.
“Nhạc Bằng, đừng làm khó nhau. Tại hạ không thể tu bổ pháp bảo thần diệu thế này. Thật xin lỗi.”
“Không cần tu bổ nguyên dạng, vốn tại hạ định hiện đại hóa nơi này, huynh đài ở trần thế đã lâu, tất có cách, tìm một đội ngũ thi công không phải phổ thông nhân tổ. Có khó lắm không?”
“Vậy, được.”
Phù Vân tiên xá đều xây từ ngọc thạch, hơn nữa là ngọc nguyên khối, Trương Vũ đương nhiên không tìm đâu ra vật liệu quý giá như thế, kỳ thật Nhạc Bằng cũng không tu bổ được, nhưng đổi thành kiến trúc hiện đại hóa, Trương Vũ đương nhiên tìm được một đội ngũ thi công đặc dị. Vốn y cho rằng Nhạc Bằng có ý gây khó, lập tức định trở mặt, nhưng sau đó được giải thích, y cho rằng hợp lý, liền đồng ý ngay.
“Không được, phong cách cổ điển này hơn hẳn kiểu hiện đại, em không thích thay đổi.” Diêu Tranh không ngăn cản việc hóa địch thành bạn với Trương Vũ, nhưng tu bổ Phù Vân tiên xá, ý kiến của cô khác hẳn.
Nhạc Bằng mỉm cười: “Tổn hại rồi tất nhiên phải thay đổi, phong cách nào tùy em chọn, anh sẽ không can thiệp. Em cứ yên tâm.”
Nhạc Bằng tùy tiện liếc nhìn, biết nỗi bất mãn của Diêu Tranh từ đâu, cơ bản phòng ở đây quá nhiều, gã không quản đến, mỗi người chọn cho mình một chỗ. Trận đả đấu vô cớ này, phòng của ai cũng không sao, chỉ riêng Lâm tiêu các của Diêu Tranh tổn hủy không thành dáng vẻ gì. Chả trách cô khó chịu.
An ủi một hồi, Nhạc Bằng hứa hẹn nhiều lời mới được phép quay lại đối diện với Trương Vũ đứng cạnh. Có tư cách trở thành nhân loại đệ nhất cao thủ, Trương Vũ tự nhiên cắt đứt thất tình lục dục, nhiều năm khổ tu, hiếm khi thấy cảnh thú vị này.
“Không cần nói nhiều, tại hạ có thể tặng Trương huynh Thái Sơ kim dịch, nhưng cần Trương huynh lập khế ước, có được không?”
“Khế ước gì?”
“Trương huynh chỉ cần rêu rao tin tức lấy được Thái Sơ kim dịch, thay tại hạ chịu phiền hà là được.” Nhạc Bằng cười tươi, thuận tay quăng bình sứ cho Trương Vũ rồi phủ áo, thái độ vô cùng thoải mái.
Trương Vũ tự nhiên hiểu hành động này có ý gì.
Trong bình sứ còn đầy sáu, bảy phần, cho y hết mà không cần y đáp lại gì, hình như hơi quá khảng khái.
Điều kiện có lợi quá mức như vậy, y khó lòng rũ tay. Nhạc Bằng làm vậy, thứ nhất không sợ Trương Vũ phản lời, cũng không sợ y không đáp ứng.