Thiên Bằng Tung Hoành

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ma đạo vạn năm. Tinh - - quái - - yêu - - ma. Sinh linh bách tuế sẽ thành tinh, tức là sẽ có trí tuệ, có thể thoát ly bản tính. Đương nhiên không phải mọi sinh linh đều đi theo con đường này, như nhân …
Xem Thêm

Nhưng trở thành truyền gia chí bảo của họ Vương vì tổ tông nhà này công phát hiện khi luyện A Hàm tà kì kinh khắc trên Bệ Lệ thần tọa, có công hiệu kí©h thí©ɧ riêng, khiến tiên thiên chính đạo pháp lực của người luyện tiến bộ thần tốc.

Theo tổ tiên họ Vương giải thích, cũng như thả một con lang cẩu đang đói ngấu vào sau lưng một người chậm chạp sẽ khiến người đó chạy nhanh; cũng như người không biết bơi bị ném xuống nước sẽ lập tức bơi lượn vùng vẫy thoát thân.

Vương Ngư Long từ nhỏ đã tu luyện loại thứ kích tâm pháp đó, công hiệu xác thật bất phàm. Y chưa đầy hai mươi đã tu luyện đến tầng thứ bảy Sí Diễm đấu tâm, phần lớn công lao thuộc về A Hàm tà kì kinh.

“Đợi, đợi đã, tiền bối nói là các vị bảy ra kế hấp huyết quỷ hại người này là vì dụ tiểu bối đâm đầu vào lưới.” Vương Ngư Long chợt buông ra một câu hỏi.

Cổ Lực Đạt cười hì hì cũng là một đệ tử của Mễ Tu Tư, lập tức lên tiếng: “Thông minh, nhưng còn một điều nữa, Gia Phù nhi cũng là người bọn mỗ muốn dẫn dụ đến. Bằng không thì Anh quốc vốn là địa bàn của huynh đệ phụ trách, bọn mỗ lôi kéo Gia Phù nhi đến làm gì.”

Gia Phù Lợi là người thông minh, nghĩ ngay ra tiền nhân hậu quả, hiểu rõ địa vị của mình, “con tin, là con tin để uy hϊếp Vương Ngư Long.”

Nàng ta giận đến độ suýt nữa ngất xỉu.

Cổ Lực Đạt cười hì hì: “Lần trước bọn mỗ toàn thể thất tung, không hiểu cậu ăn nói thế nào với giáo hoàng, nhưng hiện tại Gia Phù nhi lại mất tích, mình cậu trở về, e rằng giáo hoàng cũng khó lòng bảo vệ.”

Hỏa diễm trên mình Vương Ngư Long rừng rực, tùy theo tâm tình mà lúc sáng lúc tối. Nhất thời, y không dám quyết đoán.

Lần trước giáo hoàng với trí tuệ phi phàm nhận ra oan khuất của y, không chỉ không xử phạt như đề nghị của đại đa số tín đồ, mà phá cách đề thăng y làm thánh kị sĩ khiến tất cả nghị luận. Nếu lần này lại tái hiện tình cảnh cũ, miệng đời cay độc, chỉ e y sẽ bị giáo đình coi là phản đồ, bị giáo đình châu Âu thậm chí, tu hành giả toàn thế giới truy sát.

Thấy y không quyết định được, Mễ Tu Tư quyết định tăng thêm áp lực.

Toàn thân ông ta rực thánh quang, càng lúc càng sáng. Đạt đến cực hạn, sau lưng ông ta mọc ra đôi cánh ánh sáng trong suốt thuần túy do thánh quang cấu tạo thành. Uy nghi như thần, khiến ai nấy nảy ra xung động muốn quỳ xuống lễ bái.

Thánh lực trường bao phủ khắp sơn cốc, biến nó thành lạc viên truyền thuyết trong thánh kinh.

“Đây… đây là hiện tượng thánh hóa?” Gia Phù Lợi không tin được vào mắt mình.

Vương Ngư Long đứng ở trung tâm thánh lực trường, ngọn lửa trên mình bị thổi mạnh, hóa thành một con rồng lửa lớn, bay lượn phát ra tiếng phần phật.

Tuy kết cấu sức mạnh khác nhau nhưng đó là hiện tượng thánh hóa, pháp lực tu luyện bí truyền của giáo đình châu Âu. Chẳng qua là hình tượng của ngọn lửa phân biệt nhau.

Gia Phù Lợi chấn động tâm linh, bắt đầu niệm chú ngữ trừ tà, nàng ta không tin được vào mắt mình.

Hiện tượng thánh hóa là đem cả lục đại chung cực chiến đấu kĩ năng bí truyền của giáo đình, toàn bộ tu luyện đến tầng thứ bảy sẽ nối với thần minh, được sức mạnh thần thánh gia trì. Đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết đó sẽ có một đôi cánh do năng lượng ngưng tụ thành, ngang ngửa với sơ cấp thiên sứ.

Gia Phù Lợi chỉ nghe nói rằng đại chủ giáo Cổ Đạt Tư Mễ trong truyền thuyết, con người từng có sức mạnh quỷ thần kinh sợ, tiếp cận với thần minh hơn cả đó đạt được.

Tuy nàng ta từng thấy hắc ám thiên sứ Tạp Tư xuất hiện, nhưng thoáng chốc đã bị Nhạc Bằng tiêu diệt nên trong lòng không kinh hãi lắm, không có cảm giác chân thực.

Mễ Tu Tư biết chỉ cần Vương Ngư Long xác nhận không thể mang Gia Phù Lợi đi, ông ta không cần dùng vũ khí như đao, kiếm, chủy thủ đặt lên cổ nàng ta, y cũng sẽ chịu khuất phục.

Hỏa diễm cự dực bảo vệ Vương Ngư Long, không tỏ ra hùng hồn như khí thế. Lần trước y thoát thân vì thứ nhất là bản thân có thực lực, thứ hai đối phương khinh địch. Hai năm trôi qua, tuy bản thân tu luyện đến cảnh giới cao hơn, có được hỏa diễm cự dực trong truyền thuyết nhưng Mễ Tu Tư cũng bộc lộ quang minh thần dực chưa từng thể hiện. So sánh song phương, cộng thêm ba mươi tín đồ theo chân Mễ Tu Tư, Vương Ngư Long xác định ngay quyết định.

Y thu liễm hỏa diễm cự dực, chấn tan công lực của Sí Diễm đấu tâm, lấy ra một cuốn sách đẹp đẽ, phẫn hận nói: “Vậy bọn ta đi được chưa?”

Xác định xong nội dung bên trong, Mễ Tu Tư phất tay ra hiệu tùy ý.

“Nếu cậu muốn, cứ việc ở lại đây.” Cổ Lực Đạt cười hì hì.

“Xin miễn cho.” Vương Ngư Long ôm Gia Phù Lợi thụ thương lên. Chưa đi được hai bước, đột nhiên quay lại hỏi Mễ Tu Tư: “Tiền bối, tôi không thuộc đường ở Luân Đôn, các vị có thể đưa về chăng? Truyền tống pháp trận cần phải biết rõ phương vị, hiện tại tôi không thể định vị.”

Liếc nhìn thanh niên thường tỏ ra mơ hồ tỏng những năm tháng ở cạnh mình, Mễ Tu Tư kết truyền tống pháp ấn, mở ra một cánh cửa.
Quyển 1 - Chương 8: Phù vân tiên xá yến khách bằng (bày tiệc đãi khách ở phù vân tiên xa) (a)
“Tín ngưỡng chân thành của tiểu đệ khiến đệ không tin nổi vào sự thật nhìn thấy.”

“Lúc trước ngươi dùng những lời ngu xuẩn này hồi đáp giáo, giáo hoàng?”

Câu trả lời của Vương Ngư Long khiến Gia Phù Lợi không dám tin.

Vương Ngư Long tỏ vẻ mệt mỏi, úp mặt lên mặt bàn, thần thái hiển lộ rằng “tôi muốn ngủ.”

Song phương đối đáp không như vẻ ngoài biểu hiện. Gia Phù Lợi luôn tỏ ra tinh lực tràn trề, câu nào cũng bức ép người kia, Vương Ngư Long luôn tỏ ra “à, à, xui xẻo quá” cơ hồ bị dồn vào thế hạ phong.

Hiện thực ngược lại kia.

Gia Phù Lợi gầm lên, giận đến độ đầu óc bốc khói. Mọi câu hỏi của nàng ta đều không được hồi đáp chân thực. Vương Ngư Long trong hoàn cảnh ồn ào đó vẫn gục xuống ngủ được.

Tâm cảnh khác biệt thể hiện rõ.

Không thể trả lời câu hỏi làm thế nào ăn nói với giáo đình châu Âu, Vương Ngư Long đưa ra câu trả lời kinh điển: “Tín ngưỡng chân thành của tiểu đệ khiến đệ không tin nổi vào sự thật nhìn thấy.”

Gia Phù Lợi không nhẫn nại nổi nữa, chuẩn bị lớn tiếng chửi rủa như con buôn ngoài chợ.

Vương Ngư Long ngẩng lên, hạ giọng nói với đồng bạn: “Gia Phù Lợi, đại tỷ có danh vọng hơn hẳn tiểu đệ trong nội bộ giáo đình, nhưng không thể được phép ô nhục tiền nhiệm quang minh thánh kị sĩ Mễ Tu Tư đại nhân đã chết. Tiểu đệ tuyệt đối không nói thật đâu.”

Y lại úp mặt xuống bàn, lần này áp má phải, chứ không phải má trái như lần trước.

“Ngươi định trả lời giáo hoàng như vậy?”

“Lần trước tiểu đệ hồi đáp như vậy, không hề có vấn đề gì, lần này cũng vậy thôi.”

Gia Phù Lợi hoàn toàn bó tay với tên đồng bạn lười nhác.

“Hấp huyết quỷ hút máu người chế tạo hấp huyết quỷ mới, việc này xử lý thế nào?” Gia Phù Lợi cố nén giận, hỏi thêm một câu chính yếu.

Lần này Vương Ngư Long lười nhác không buồn ngẩng đầu lên, thuận tay cầm một bức thư để trên bàn lên, vẫy vẫy.

“Bảy gia tộc hấp huyết quỷ cổ xưa nhất nước Anh liên danh viết thư cho tiểu đệ, yêu cầu được tự xử lý việc này, sẽ giải thích hợp lý cho giáo đình châu Âu. Đương nhiên tiểu đệ đồng ý.”

L*иg ngực đầy đặn phập phồng, hiển thị mị lực của chủ nhân, đồng thời cho biết nàng ta đang phân vân.

Hồi lâu sau.

Gia Phù Lợi hạ giọng: “Kết thúc nhiệm vụ này ở đây cũng được. Việc tiếp theo ta cần ngươi trợ giúp.”

Vương Ngư Long ngạc nhiên ngẩng đầu, hoang mang nói: “Tiểu đệ chưa nhận được thông tri của giáo đình châu Âu.”

Có dốc nốt chút kiên nhân cuối cùng, Gia Phù Lợi nói cứng: “Lần này là nhiệm vụ của Kháng Ma liên minh. Không phải của giáo đình.”

“Vậy tiểu đệ không đi. Tiểu đệ là thánh kị sĩ của giáo đình châu Âu, không phải thành viên Kháng Ma liên minh. Hơn nửa tiểu đệ còn phải cùng bạn gái về Trung Quốc đại lục chơi. Không có thời gian bao đồng.”

Thêm Bình Luận