Xoạt.
Tìm được cơ hội, tay trái gã bùng lên vô số ngũ sắc quang quyển, lợi dụng Tuyền Quang đao mới tu luyện thành để hóa giải Hàn Thi minh khí và Xích Thi thần diễm, tay phải phản ngược một đao, Tử Viêm đao kình vươn dài vạch qua ngực Địa Hoàng.
Tử diễm ngùn ngụt, ngực áo Địa Hoàng liền hóa thành tro bụi, lộ ra l*иg ngực tráng kiện. Bất quá Nhạc Bằng tuy một đòn đắc thủ, nhưng Địa Hoàng có thân thể vạn niên tu luyện, trúng một đao vẫn không hề hấn gì, trừ cảm giác hơi đau.
Nhạc Bằng thông qua một đao này thử xem thực lực của Địa Hoàng, lập tức không muốn tiếp tục chiến đấu. Luận công phu chân thật, gã biết nếu toàn lực xuất thủ sẽ kích bại đối thủ trong vòng trăm chiêu nhưng muốn triệt để giải quyết quái vật này tất phải phí công sức vô cùng.
Thiên Bằng Tung Hoành pháp tùy tâm biến ảo, nháy mắt sau gã thoát khỏi vòng chiến, giữ cự ly với Địa Hoàng.
Thấy gã dừng tay, Địa Hoàng tự nhiên không muốn dây dưa, hai tay vỗ vào nhau, thanh quang tử diễm cùng tan đi, uy nghi của Địa Hoàng lại xuất hiện.
“Vì sao lại gϊếŧ thủ hạ của ta?” Hỏi lại câu này, hắn chỉ biết cười khổ, nếu cứ thế này mà đi, sau này hắn đừng mong ngẩng mặt nhìn ai, thể diện vạn năm coi như mất hết.
Nhạc Bằng tỏ ra nghiêm túc hẳn, vẫn đứng trên không, nhìn về phía nơi ở của Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, thả nhiên đáp: “Không thể đi về phía đó.”
Không cần giải thích nhiều, Địa Hoàng cũng hiểu.
“Không hiểu bốn con nhóc đó có quan hệ gì với các hạ?” Địa Hoàng đương nhiên muốn thử phản ứng của Nhạc Bằng, tung ra câu hỏi thăm dò.
Nhạc Bằng vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Không có quan hệ gì, nhưng mỗ và Lĩnh Nam bát đại thế gia là chỗ quen biết cũ, cũng nên chăm lo cho hậu bối.”
Địa Hoàng hơi tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lĩnh Nam bát đại thế gia tiêu tan từ lâu rồi, hơn nữa năm xưa ở đó tụ tập mấy ngàn yêu quái, không hiểu các hạ quen ai?”
Nhạc Bằng cũng hơi kinh ngạc, sao bốn nha đầu đó không ai nói rằng Lĩnh Nam bát đại thế gia đã tan biến? Lòng gã hoang mang, nhưng không để lộ ra ngoài.
Địa Hoàng không tìm được gì qua nét mặt gã, nếu gã cứ nhất định nhúng tay, sự tình khó lòng giải quyết.
Hồi lâu sau, gã từ tốn nói: “Hạc Vô Song là bạn cũ năm xưa của mỗ, mấy nha đầu đó là đời sau của cố nhân, mỗ không đến nỗi rỗi hơi đấy chứ?”
Địa Hoàng ngẩn người, hắn chưa bao giờ nghe đến cái tên Hạc Vô Song, Lĩnh Nam bát đại thế gia năm xưa có tới mấy ngàn yêu quái, hắn tự nhiên không thể biết hết, nhưng quen hầu hết những yêu quái nổi danh. Tịnh không có tên Hạc Vô Song.
“Lẽ nào năm đó Lĩnh Nam bát đại thế gia còn có cao thủ ẩn mình?” Thấy Nhạc Bằng bất phàm như vậy, Địa Hoàng đương nhiên không dám chắc chắn, kỳ thật Hạc Vô Song khi ấy chỉ là một tiểu yêu quái vô danh.
“Vật có đẳng cấp tụ lại với nhau, người cũng phân chia thành tầng lớp”, bằng hữu của cao thủ nhất định cũng là cao thủ. Địa Hoàng sau đó tra cứu lại tư liệu về Lĩnh Nam bát đại thế gia, hiểu được thân phận Hạc Vô Song mới nhận ra mình đã lầm.
Hiện tại song phương có tính toán riêng, đang so kè tâm trí.
“Không hiểu có thể bỏ qua chăng?” Địa Hoàng hạ giọng, hòng tìm cách giải quyết trong hòa bình.
Nhạc Bằng tự nhiên không phải loại không biết tiến thoái, nhưng thấy lão thành tinh Địa Hoàng tỏ ra hòa hoãn như vậy, biết ngay có ẩn ý, nên vẫn thản nhiên đáp: “Có việc gì xin cứ nói thẳng. Co đầu rụt đuôi thì mỗ sao biết được có nên buông tay hay không.”
“Ha ha, vậy càng hay, tại hạ có mấy đứa cháu chắt đều là bậc hiền tài tuấn tú, cùng thích mấy nha đầu đó. Việc này coi như việc lành, túc hạ có quan hệ với trưởng bối của chúng, chi bằng giúp một tay, chẳng phải ai cũng vui vẻ sao?”
Nhạc Bằng nhíu mày, ngữ khí lập tức trầm hẳn: “Nếu các hạ không xuất hiện, định dùng lực phục người ta, thì mỗ tất nhiên không quản đến việc này.”
“Đúng, đúng. Bất quá mấy nha đầu đó thấy vãn bối của tại hạ liền đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, không có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau, không hiểu các hạ có thể giúp một tay khiến chúng thân cận nhau hơn chăng?”
Địa Hoàng cười ha hả, nói ra “tâm sự”, Nhạc Bằng liền thấy không vừa lòng. Bất kỳ ai cũng không ưa lối hành xử vô sỉ cưỡng đoạt nam nữ đó, muốn gã giúp thì quyết không thể, chuyện không còn cửa thương lượng nữa. Địa Hoàng phải hiểu rõ mới hợp tình hợp lẽ.
Nhạc Bằng không đáp, linh giác triển khai hết cỡ, phạm vi tìm kiếm liền mở rộng, gã xác định Địa Hoàng đang kéo dài thời gian, sau đó tất có biến hóa.
Địa Hoàng cũng tinh minh có thừa, biết gã nắm được tẩy của mình nhưng hắn không nói gì, đằng nào cũng nắm chắc phần thắng trong tay, không cần tranh hơi lời lẽ.
“Lắm trò thật.” Nhạc Bằng vừa thi triển linh giác, trong vòng mấy ngàn dặm liền lọt hết vào tầm tri giác. Linh giác thám đưa gã đến phát hiện rằng bản thân đang ở trong một trận pháp rộng cả ngàn dặm. Bày được trận pháp lớn thế này, gã tự biết nếu mình không nhờ pháp bảo tất khó lòng thực hiện.
Từ đây mà đoán ắt phía sau Địa Hoàng còn có viện thủ, hơn nữa không ít chút nào.
Linh giác của gã cũng nhận ra có người ngầm mai phục đợi thời cơ xuất thủ.
Trong lòng gã càng phiền muộn, đối phó với mấy nữ sinh nhỏ nhoi làm gì phải hưng sư động chúng thế này. Còn bảo là định đối phó với khác thật càng nực cười. Trận pháp này còn lâu mới đủ. Trừ mười tám tấm thiên la địa võng trấn tộc của Đông phương Thiên giới thần tộc, không có trận pháp nào vây khốn được Thiên Bằng Tung Hoành pháp.
Gã im lặng không có nghĩa là đồng ý với Địa Hoàng. Thấy ba ba đã vào rọ, Địa Hoàng cười vang, cùng lúc tứ phía quanh Nhạc Bằng cũng vang lên tiếng cười hòa nhịp.
Bốn cao thủ đều áp sát, với nhãn quang của Nhạc Bằng tất nhiên nhận ra nông sâu của địch thủ, luận niên kỉ đều chưa ai vượt qua năm ngàn năm nhưng thực lực đều tiếp cận Địa Hoàng, dù kém hơn một chút nhưng không đáng kể. Năm người hợp lực đối phó, ắt tạo thành uy hϊếp không nhỏ.
“Thật ra từ đâu mọc ra cao thủ cỡ này, mới ngần ấy tuổi lại đạt mức tu vi như thế?” Trong lòng gã không khỏi rúng động.
Trừ Địa Hoàng, bốn người kia hình như có luyện qua một loại công phu thiên về âm ba công kích, bốn người hợp lực cuồng tiếu, tạo thành một trận pháp khác. Loại công kích này tuy kì diệu nhưng muốn đối phó Nhạc Bằng, trận pháp đó chưa đủ khả năng.
Liếc nhìn Địa Hoàng, gã nhấn mạnh từng chữ: “Địa Hoàng cũng coi là bậc lão làng, sao lại cùng một toán hậu sinh cười đùa như thế. Lẽ nào mấy tên ngốc này là cháu chắt của các hạ.” Ngữ âm của gã sắc bén, chui thẳng vào màng nhĩ địch nhân khiến người nghe trong lòng phiền muộn, tiếng cuồng tiếu tự nhiên không thể tiếp tục.
Bốn người đến sau vốn là những cao thủ hàng đầu trong lớp yêu ma sau này, thói quen là trước khi xuất thủ phải hạ uy phong địch. Không ngờ Nhạc Bằng phản kích thành công, ung dung cười nói phá tan âm ba nhϊếp hồn thuật của bốn người, đồng thời đồn địch nhân vào thế bí về lý lẽ.
Cùng lúc giọng nói lọt tai vang lên, giọng nói ưu nhã của bậc vương công quý tộc đáp lời Địa Hoàng: “Bọn vãn bối đã bày xong Tứ Tuyệt phong yêu trận, bốn con nhóc đó mọc cánh cũng khó thoát, bọn vãn bối mới đến đây xem Địa Hoàng tiền bối có gì sai khiến?”
“Ha ha, quả nhiên tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước. Bốn người tay chân nhanh nhẹn lắm, lão phu không thể so bì.” Địa Hoàng và bốn yêu ma cười nói như không, không ai đáp lại câu hỏi của Nhạc Bằng, rõ ràng không coi gã ra gì.
Gã mỉm cười, tự định chủ trương, thích đùa ư? Bản lĩnh của ta còn chưa cho các ngươi thấy.
Bất quá hiện tại là mấy giờ? Thời gian đến chưa? Ta còn việc trọng yếu khác, không thể cùng các người dây dưa, giải quyết sớm cho xong. Đời sống đẹp đẽ trong tương lai của ta không thể chần chừ ở đây.
Quyển 1 - Chương 6: Cửu vạn lí nhật đương không (nhật nguyệt chiếu rọi chín vạn dặm) (a)
Đương kim thế giới có ba tập đoàn yêu ma lớn, gồm Liên minh yêu quái quốc tế, Đô thị yêu quái phúc lợi tổ, và Ẩn giả.