Thiên Bằng Tung Hoành

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ma đạo vạn năm. Tinh - - quái - - yêu - - ma. Sinh linh bách tuế sẽ thành tinh, tức là sẽ có trí tuệ, có thể thoát ly bản tính. Đương nhiên không phải mọi sinh linh đều đi theo con đường này, như nhân …
Xem Thêm

Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi cũng giống nhưng nữ sinh đang về nhà sau giờ học, liên tục trò chuyện, cười đùa.

“Nam nhi, Nhạc Bằng hình như có ý với em? Em thấy người ta thế nào?” Vương Lịch Lịch cười trêu Lục Nam Nhi.

“Đừng nói lung tung nữa, em thấy chị mới lòng xuân lai láng.” Lục Nam Nhi trò chuyện với các chị em liền linh hoạt hẳn, không còn là “tiểu thư đầu đất”.

“Xin lỗi, các bạn nói đều đúng, tớ có ý với cả bốn bạn.” Ngữ khí Nhạc Bằng xưa nay vẫn bình thản, nói ra lại thẳng thắn kinh người.

Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi kinh ngạc nhận ra cảnh tượng náo nhiệt trên đường nháy mắt đã chuyển thành lặng lẽ, không thấy bóng ai.

Lục Nam Nhi nhìn quanh, tỏ ra kinh hãi: “Sao không thấy ai nữa nhỉ?”

Là người đứng đầu “Cực tường điểu”, Khổng Vi Vi có định lực hơn hết, dịu giọng nói: “Sai rồi Nam nhi, không phải người khác không thấy, mà là chúng ta không thấy.”

Xác thật, Nhạc Bằng bày ra pháp trận Hỗn độn hư không giới, có thể từ vô sinh hữu, sáng tạo ra một không gian căn bản không tồn tại, kéo Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi vào. Đó là pháp thuật cao cấp, chỉ những tu đạo giả cấp tiên nhân mới nắm vững.

“Động thiên” mà người thường vẫn gọi là từ một không gian nhỏ sáng tạo thành rộng vô hạn. Nhạc Bằng có thể dễ dàng sáng tạo được bất kỳ pháp đạo nào thành đại thiên thế giới cho gã tự do sử dụng.

Trong Hỗn độn hư không giới, gã không thay đổi bất cứ điều gì, trừ “người” trong giới chân thật, mọi thứ còn lại giống hệt với nơi Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi đứng.

Đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, trừ Nhạc Bằng đương nhiên còn Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà được đưa đến để “tăng phần vui nhộn”.

“Lão Nhạc, không phải tôi nói với ông rồi sao. Tôi quả có nói đến ‘tam đại bí quyết theo đuổi con gái, thứ nhất phải đẹp trai, đến độ đánh gục được bạch mã vương tử, tranh thủ quyến rũ đối phương. Thứ hai phải biết khóc, đến mức con gái phải theo đuổi lại mình, sẽ dễ dàng đắc thủ. Thứ ba phải đeo chặt, đeo đến lúc con nhà người ta nói rằng em muốn cưa anh. Đấy là lúc người ta không dám phản kháng nữa.’ Nói thế nhưng còn phải xem ông chọn đối tượng và thời cơ nữa, có thế thôi.” Để làm bầu không khí vui nhộn hơn, vẫn là kiểu lắm mồm nghiệp dư đó, như sợ người ta không biết. Nhưng Trần Anh Hữu dùng cách “hoành tráng” này giới thiệu Nhạc Bằng, quả thật khiến Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi tan biến phần nào nghi kỵ.

Cũng không cần giải thích nhiều, Nhạc Bằng phất tay, không hiểu từ đâu xuất hiện mấy chiếc ghế xô pha da cao cấp, từ trên trời đậu xuống chính giữa đường phố. Gã xòe tay theo kiểu mời khách, rồi bản thân tự ngồi xuống.

Khổng Vi Vi kéo ba chị em trong nhóm ngồi xuống theo.

Cũng may Nhạc Bằng bày ra Hỗn độn hư không giới, bằng không trực tiếp đặt ghế ở giữa đường, rồi mấy người theo nhau ngồi xuống thật sự là việc vô cùng cổ quái.

Khổng Vi Vi là chị cả, tự nhiên phải nén bất an trong lòng xuống, đứng lên ứng phó Nhạc Bằng, cười tươi bảo: “Không biết vị đại ca này sao lớn lối thế, muốn nhắm vào cả bốn chúng tôi ư?”

Nụ cười mỹ lệ ôn nhu của con gái luôn có lực sát thương tuyệt đối với con trai, Phương Tịch Tà say mê, nhưng Trần Anh Hữu có vẻ ngoài không hợp tuổi tác thật lại phần nào đoán ra vì sao Nhạc Bằng tìm đến bốn cô gái xinh đẹp này.

“Các vị không thấy kì quái trước năng lực của chúng tôi, chứng tỏ các vị cũng không phải người thường. Cứ nói thẳng với nhau là hơn.” Trần Anh Hữu tỏ ra nghiêm túc.

“A, đúng rồi, các cô thật không đơn giản.” Phương Tịch Tà chợt tỉnh ngộ, có phản ứng ngay.

Khổng Vi Vi vẫn giữ nguyên nụ cười, không đáp.

Có thể nói từ lúc đầu Nhạc Bằng đến nói chuyện với Lục Nam Nhi, Khổng Vi Vi đã biết không thể giấu thân phận với thiếu niên trông có vẻ lắm lời vô hại đó, dù cô không biết nhân vật thực lực bất minh này có ý đồ gì.

Vương Lịch Lịch và Hách Dao không trấn tĩnh được như thế, nghe nói thân phận không còn bí mật nữa, đối phương lại lai ý bất minh, cả hai ngầm chuẩn bị chiến đấu.

Lục Nam Nhi chuyển chín cái chuông trang sức nhỏ xuống ngón tay, cũng là Cửu Âm tinh linh khiến Nhạc Bằng chú ý.

Kỳ thật Khổng Vi Vi tỏ vẻ ơ hờ cũng đang toan lực giới bị, bốn người vì bất đắc dĩ mới đến thành phố này, không ngờ mới ngày đầu đã bị người ta chính diện tìm tới, khiến họ buộc phải cảnh giác.

Nhạc Bằng không có cảm giác gì trước tình cảnh trong trường, tay miết pháp quyết, giơ ngón tay về phía Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi, từ mặt đất thong thả trồi lên một kỷ trà, bày đủ đồ uống và hoa quả và mấy món ăn nhẹ. Từ lúc quen Diêu Tranh, gã hiểu hơn về con gái, cũng biết cách lấy lòng.

“Tôi không có ác ý, hứng thú với các bạn là theo nghĩa khác.” Gã khẽ lắc đầu, không quan tâm đến mấy tiểu nha đầu này. Luận về chiến đấu lực, khó có ai khiến gã coi trọng.

Gã nói vậy, cả Khổng Vi Vi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, Lục Nam Nhi nhẹ nhõm hẳn, dù gì thì những kẻ tham sắc đẹp cũng là một khả năng nguy hiểm. Dung mạo họ đều xuất đắc, vì nguyên nhân này, cả bốn phải chịu không ít phiền não.

Tuy cảm thấy Nhạc Bằng tựa hồ không có ác ý, Khổng Vi Vi vẫn không an tâm thật sự, hoàn cảnh gã hiện thân quá kinh nhân.

Nhân vật sáng tạo được Hỗn độn hư không giới rất hiếm xuất hiện trên thế gian.

Nhạc Bằng cong ngón tay, lại xuất hiện một chai nước khoáng, nắp chai tự động mở ra, gã nhấp một ngụm, rồi trở lại vẻ lãnh đạm vốn có.

Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà tự nhiên không biết nên nói gì. Bốn cô gái cũng có tính toán riêng.

Khổng Vi Vi và Lục Nam Nhi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch, vốn đạt đến cảnh giới không cần phương thức bên ngoài cũng tâm linh tương thông, thầm nhủ: “Tin người khác không bằng tin chính mình.”

Công phu của Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà tuy không kém nhưng không thể cấu thành uy hϊếp, ngược lại Nhạc Bằng hiện tại rõ ràng đang khinh thị bốn chị em, ý nghĩ đặc biệt chợt nảy ra trong khoảnh khắc.

Không cần thương lượng bằng lời, không cần nhìn nhau, cùng một động tác phối hợp hoàn hảo như chuẩn bị trước, bốn người đồng thời phát động công kích Nhạc Bằng.

Tay Khổng Vi Vi sáng chói thất sắc quang hoa, hào quang không nhừng biến ảo hình thành mấy chục dải sáng xạ vào Nhạc Bằng. Cửu Âm tinh linh của Lục Nam Nhi cũng rung lên âm thanh tuyệt mỹ, bằng quỹ tích ưu mỹ phong tỏa đường lui của gã. Vương Lịch Lịch và Hách Dao đồng thời xuất thủ ngăn cản Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà viện trợ Nhạc Bằng.

Mọi bố trí gần như hoàn mỹ, tiếc rằng thực lực của đối thủ hơn cả tưởng tượng. Nhạc Bằng không hề tỏ ra kinh hãi trước việc Khổng Vi Vi, Lục Nam Nhi, Hách Dao, Vương Lịch Lịch xuất thủ công kích, nhưng cũng không bó tay đợi chết. Lối tấn công lén này, cũng giống tác phong thường thấy của gã.

Chai nước khoáng mới uống được một nửa chợt nổ tung, dòng nước lấp lánh chảy ra, hóa thành tấm màn nước trước mặt gã, khoảnh khắc sau tạo ra một tầng phòng hộ thủy giới.

Chát chát, keng keng. Cả Thất sắc thái hồng đái của Khổng Vi Vi và Cửu Âm tinh linh của Lục Nam Nhi đều va vào tấm màn nước, văng ngược lại.

Nhạc Bằng ung dung đối phó với địch nhân, không có nghĩa Trần Anh Hữu và Phương Tịch Tà có thể. Trần Anh Hữu dù gì cũng có pháp bảo hộ thân, lại được Nhạc Bằng chỉ điểm, thân thủ không tên nên kịp thời xuất ra Tụ Huỳnh tiên kiếm đón đỡ đòn công kích của Hách Dao. Tuy hơi chật vật nhưng cũng toàn thân thoái lui.

Phương Tịch Tà kém hơn nhiều, thực lực kém nhất lại không đề phòng, chỉ một chiêu đã bị Vương Lịch Lịch bắt sống.

Nhạc Bằng tự nhiên nhìn rõ tình cảnh, hất văng Thất sắc thái hồng đái của Khổng Vi Vi và Cửu Âm tinh linh của Lục Nam Nhi rồi, màn nước thu lại, ngưng kết thành thủy đao, đao khí kinh hồn cắt vào Vương Lịch Lịch.

Tuy là nước khoáng thông thường nhưng được pháp lực của gã dồn vào, thủy đao lấp lánh không kém hơn bất kỳ thần binh lợi khí nào, có thể dễ dàng cắt tan thân thể Vương Lịch Lịch thành vô số mảnh.

Thêm Bình Luận