Bất quá chiến đấu vừa kết thúc, Trần Anh Hữu trở về, phá hỏng nguyện vọng nhỏ nhoi của gã.
Nhạc Bằng đáp xuống nóc nhà, thấy có người đang đợi, Trần Anh Hữu bước nhanh tới, chào hỏi rất nhiệt tình.
“Lão Nhạc về rồi, hắc ám thiên sứ Tạp Tư thế nào hả?”
Nhạc Bằng thấy hắn tỏ vẻ nịnh bợ, toàn thân liền sởn gai ốc, nhẹ giọng: “Đừng giở vẻ mặt đó với ta, ta biến tên ngốc đó thành tro tàn rồi.”
Tuy đã chuẩn bị sẵn về tâm lý nhưng kết quả này vẫn khiến tất cả chấn kinh, gã thật sự gϊếŧ được hắc ám thiên sứ, tồn tại gần sánh được với thần minh, thì tu vi cỡ nào?
Gia Phù Lợi kinh ngạc hơn hết, là thánh kị sĩ của giáo đình châu Âu, nàng ta hoài nghi lai lịch của Nhạc Bằng. Chứng kiến trận chiến ban nãy, nàng ta hiểu đó không phải đẳng cấp chiến đấu của nhân loại, có thể phi hành trên không là cảnh giới cao thâm tu luyện ma pháp, còn đánh bại được hắc ám thiên sứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết của giáo đình quyết không phải việc nhỏ.
Trừ các sư huynh đệ muội Hải Thiên minh nguyệt lưu không hiểu nổi chuyện gì xảy ra, vẫn có người khác muốn biết đáp án của câu hỏi khiến người ta nghi hoặc.
Nén tâm trạng bất an xuống, Gia Phù Lợi cố lấy dũng khí, đối diện với cường giả giữ kín cả lai lịch, mục đích, tâm tình thư sướиɠ của nàng ta tự nhiên bay biến sạch.
“Xin hỏi lai lịch của tôn giá, hy vọng cho biết.”
Nghe có người hỏi đến vấn đề mẫn cảm này Nhạc Bằng cho rằng không cần phải tất yếu hồi đáp.
“Cao kiến gì nhỉ, Hán ngữ làm gì có cú pháp kì quái đến thế, khi nào cô nói trơn tru hẵng tới hỏi ta.” Khẩu khí của hắn xưa nay vẫn không khách khí, hà huống thiên sứ cấp năm còn bị gã hạ gục đơn giản, tất nhiên không coi nữ nhân này vào đâu.
“Ngươi không nên lớn lối như vậy, cao thủ của Kháng Ma liên minh không ít, tốt nhất ngươi nên thật thà một chút.” Người như thế chỉ có tiểu mỹ nữ nóng tính Diêu Tranh, Nhạc Bằng ngạc nhiên vì thái độ coi trời bằng vung của cô, dám uy hϊếp cả gã.
Gã đâm ra hứng thú với Kháng Ma liên minh được nghe nói đến mấy lần trong ngày hôm nay, bèn ngoẹo đầu trêu cô: “Cô nói đi, có kẻ nào sánh được với ta.”
“Hừ ngươi không biết thật hay giả bộ, mười ba thành viên chủ chốt của Kháng Ma liên minh mà ngươi cũng chưa từng nghe tới? Không cần nói tới đẳng cấp như họ, ngay cả thành viên chính thức của liên minh cũng mạnh hơn ngươi.” Diêu Tranh trừng mắt giận giữ, hếch mũi lên, ngữ khí tỏ vẻ khinh miệt.
Trần Anh Hữu vội tiến lên dàn hòa, giải thích cơ cấu tổ chức và chức năng của Kháng Ma liên minh.
Thật sự thì trên địa cầu hiện tại, chiếm địa vị chủ đạo không phải thần tộc hay yêu ma, còn những động thực vật thì không tuyệt chủ là may rồi, chỉ có vài tu luyện giả nên đành ngoan ngoãn, không dám cùng nhân loại đối kháng. Đương nhiên thứ lưu truyền trong đại chúng xã hội không phải là những “Tử bất ngữ, Quái lực thần luận”, tu luyện giả nhân loại hoàn toàn áp chế những tồn tại phiêu diêu đó.
Dù vậy, nhân loại không hoàn toàn áp đảo, vẫn còn những yêu ma hoàn sinh tồn trong xã hội nhân loại, vì thế mới sinh ra Kháng Ma liên minh.
Liên minh năm mươi tổ chức tôn giáo, môn phái ở cả Đông, Tây phương liên hợp thành lập, thành viên phân thành bốn đẳng cấp.
Thành viên chủ chốt là lãnh đạo trung tâm, phụ trách những việc trọng yếu, tổng cộng có mười ba người, đều là nhân vật thần bí mạc trắc, những người ngoài chỉ biết tới số hiệu của họ. Nghe nói chỉ khi yêu ma đáng sợ xuất hiện, họ mới xuất thủ trừ diệt những tồn tại không phù hợp với xã hội pháp tắc.
Thành viên chính thức cũng không nhiều, chỉ có chừng hai ba trăm người, đều là đỉnh cấp cao thủ của các môn phái hoặc giáo phái mới được trở thành thành viên chính thức của Kháng Ma liên minh. Có được vị trí này đương nhiên họ đều có thực lực không tệ.
Đại Huấn học viên, là đội hậu bị được các tổ chức trừ ma hàng linh bồi dưỡng, huấn luyện.
Những tổ chức thành viên ngoại vi, như Hải Thiên minh nguyệt lưu, được Kháng Ma liên minh viện trợ về nhiều phương diện, hoặc các tổ chức khác giúp đỡ, nhưng cũng phải thực hiện nghĩa vụ nhất định. Nói chung mọi tổ chức tu hành của nhân loại đều có ít nhiều quan hệ với Kháng Ma liên minh, khác biệt chỉ là mức độ giao hảo khác nhau.
Lời giới thiệu của Trần Anh Hữu khiến Nhạc Bằng lâm vào thế khó xử khác, hóa ra Kháng Ma liên minh là tổ chức liên hợp của các tu luyện giả nhân loại, nhưng kẻ ban nãy rõ ràng là thần tộc, gã không đời nào nhận lầm Đông phương Long tộc.
Gã nhìn Gia Phù Lợi, cố ép cảm thụ chân thật xuống đáy lòng, gã không phải loại yêu ma đa sự, quyết không quản đến việc của người khác. Mặc kệ sự việc đó ẩn chứa nội tình phức tạp thế nào, gã đều không can thiệp. Bèn thong thả đáp: “Nếu cô hiểu rõ tôn giáo của chúng tôi và văn hóa Đông phương, tôi chỉ nói một câu là đủ, tôi là môn đồ tiên nhân, những việc khác không thể tiết lộ được.”
Lời đáp này khiến vị thánh kị sĩ tín phụng thần minh ngạc nhiên. Gia Phù Lợi lớn tiếng: “Ngươi lại có quan hệ với những kẻ khinh nhờn uy nghiêm thần minh đó.”
“Khinh nhờn thần minh!??”
Nhạc Bằng ngẩn người rồi cười nhạt: “Tôi quên mất, Tây phương thần tộc không chấp nhận những sinh mệnh khác hoặc nhận loại có được sức mạnh hơn họ, coi những kẻ không nhờ vào ân huệ của họ mà đạt đến sức mạnh sánh ngang thần minh là ma quỷ. Nhưng hiện giờ cô đang ở nơi khác. Ở mảnh đất chúng ta đang đứng này, những người sống trên đó đều cho rằng vị thần nào cũng xứng đáng để tế bái, kể cả những vị thần rác rưởi, chết từ đời nào rồi, thậm chí cả những tà thần hạng bét. Cũng không có thần minh nào không đáng bị khinh nhờn, phạm vi bị khinh nhờn đó rộng hơn cô tưởng tượng nhiều.”
Gia Phù Lợi há hốc mồm trước những lời lẽ đại bất kính đó, không biết cách nào phản bác. Là một tín đồ trung thành của thượng đế, hiển nhiên nàng ta không cần suy tính xem kẻ đứng trước mặt mình tà ác đến đâu. Nói ra những lời đó chỉ thể hiện rằng gã không có “tín ngưỡng”, hơn nữa hành vi của gã không phải của loại tà ác. Cũng có thể nói rằng, gã là dạng tồn tại đáng được tôn kính, không sinh mệnh nào được gã nhìn nhận xếp trên bản thân.
Gia Phù Lợi nhìn Nhạc Bằng thật kỹ, đừng nói khinh nhờn, dù là thảo phạt thần minh gã cũng cho là việc đáng làm.
Đương nhiên Nhạc Bằng là yêu ma, nói về tín ngưỡng sẽ là “tuyệt đối tự ngã”. Quyết không quan tâm đến những dạng sinh mệnh khác. Một thần tộc thôi mà, thật ra dù các cấp thần vương cũng chưa chắc được gã coi ra gì.
Bất quá lúc đó ngay cả bọn Hà Động Lượng cũng không vừa ý với ngữ khí khó nghe của Gia Phù Lợi. Căn bản là tôn giáo Đông, Tây phương có khác biệt về bản chất, Tây phương tôn giáo đặc biệt nhấn mạnh rằng dị giáo đồ phải bị hủy diệt vì tính nhân đạo. Đông phương hiển nhiên khoan dung hơn nhiều với dị giáo đồ.
Diêu Tranh chợt xen lời: “Nếu tồn tại của tiên nhân là mạo phạm uy nghiêm thần minh, vậy thì Hắc ám thiên sứ không phải thể hiện rằng thần cũng có sai lầm ư?”
“Im ngay, Diêu Tranh.” Hà Động Lượng tỏ uy nghiêm của đại sư huynh những thị phi tranh luận về bất đồng tôn giáo tín ngưỡng, kết quả sau cùng là chiến tranh, hiện tại chưa phải lúc đề cập đến những việc này.
L*иg ngực đầy đặn của Gia Phù Lợi phập phồng, cố nén xung động xuống, hiện tại không phải lúc biện luận, vấn đề này vĩnh viễn không có kết quả, trừ phi một bên bị diệt tuyệt.
So sánh về thực lực, phe bị diệt trừ chắc chắn là thánh kị sĩ bảo vệ tôn nghiêm thần minh.
Dù thế nào, cuộc thảo luận sau trận chiến cũng kết thúc không lấy gì làm vui vẻ, nguyên tắc tôn giáo đối lập, ba bên hợp tác không thể thỏa hiệp được.
Nhạc Bằng không thích bình luận về những vấn đề vô vị này tự nhiên không xen vào, với gã những thứ như thế quả thật kỳ quái.
Nói về tín ngưỡng với những kẻ đối lập hoặc thấp đẳng cấp hơn mình, với gã có khác nào một trò hề.
Rồi sự tình cũng kết thúc, Nhạc Bằng tự nhủ, phiền hà thế nào rồi cũng phải qua đi.